Bên kia, chị Lưu bị hai đồng chí bắt phê bình giáo dục trên phố một lúc mới được thả về.
Vừa về đến khu nhà, chị Lưu liền chạy đến trước ký túc xá tìm Bạch Nhược Lâm.
Bận cả buổi sáng, không chạm được cái lông tơ nào của Tô Ý, còn bị người ta bắt giáo dục một hồi!
Bây giờ nghĩ lại, cô ta thậm chí nghi ngờ mình bị Bạch Nhược Lâm hại.
Người ở cổng nhà ga đó chưa chắc đã là Tô Ý thật!
Nếu không, trong thời gian ngắn như vậy, một người mới đến sao có thể thoát thân? Đều tại mình quá tin người!
Không đi xem xét hiện trường mà trực tiếp đi tố cáo!
Thế là chị Lưu vừa chạy đến dưới ký túc xá đã hét lên: “Bạch Nhược Lâm, cô xuống đây, tôi với cô chưa xong đâu!"
Bạch Nhược Lâm vốn không muốn để người ta biết cô ta có liên quan gì với chị Lưu, cũng không định xuống.
Nhưng lúc này thấy cô ta hét không ngừng, đành lén chạy xuống.
"Suỵt— chị Lưu, đừng hét ở đây!"
"Tôi thấy cô là chột dạ rồi chứ gì? Tôi phải hét ở đây, hôm nay cô hại tôi không nhẹ đâu!"Nói rồi, chị Lưu liền mắng xối xả Bạch Nhược Lâm một hồi.
Bạch Nhược Lâm khẩn cầu kéo cô ta đừng nói ở đây, nhưng hoàn toàn không kéo nổi cô ta.
Nghe thấy động tĩnh, Tần Vân Phong cũng chạy đến.
Thấy Bạch Nhược Lâm rưng rưng xin lỗi, vội giúp khuyên chị Lưu: “Chị Lưu, đồng chí Bạch còn trẻ, nếu có gì đắc tội chị, tôi thay cô ấy xin lỗi chị."
"Nhưng đây không phải chỗ nói chuyện, để người khác nghe thấy sẽ cười chê, hay là chúng ta ra phía trước, nói rõ hiểu lầm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-66.html.]
Chị Lưu hừ lạnh một tiếng: “Đi thì đi, ai sợ ai!"
Ba người vừa đi vài bước, liền gặp Chu Cận Xuyên lái xe từ nhà ra.
Bạch Nhược Lâm sợ đến mức tim thắt lại, chỉ mong Chu Cận Xuyên không thấy họ, lái thẳng qua.
Chị Lưu cũng sợ hãi ngậm miệng, không kịp gây sự với Bạch Nhược Lâm, liền chạy biến.
Chu Cận Xuyên lái xe đến trước mặt hai người, hạ cửa sổ xe, cảnh cáo nhìn hai người một cái rồi mới rời đi.
DTV
Sau khi Chu Cận Xuyên rời đi, Bạch Nhược Lâm sợ đến mức suýt ngất xỉu.
May mà có Tần Vân Phong đã đỡ cô ta một cái.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhược Lâm, tại sao em lại đắc tội với chị Lưu?"
"Còn chuyện chị ấy vừa nói đi tố cáo Tô Ý là thế nào?"
Bạch Nhược Lâm biết không thể giấu giếm được, nên đã thành thật kể lại.
"Chẳng qua em chỉ lỡ miệng nói ra thôi, không ngờ chị Lưu lại bốc đồng như vậy, chạy thẳng đến sở quản lý báo cáo Tô Ý, kết quả là không bắt được người, mà còn tự mình chuốc lấy rắc rối."
Nghe xong, Tần Vân Phong không nhịn được nhíu mày: “Nhược Lâm, anh đã bảo em đừng gây rắc rối cho cô ta nữa, cứ yên lặng đợi đến Tết thôi."
"Chỉ có yêu cầu nhỏ như vậy mà em cũng không làm được sao?"
Bạch Nhược Lâm giận đến nghiến răng: “Anh Tần, không phải em muốn gây rắc rối cho cô ta, anh quên lần trước chúng ta phải viết lại bản kiểm điểm sao? Em chỉ là không nuốt trôi cơn giận này thôi."
Tần Vân Phong nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo: “Không nuốt trôi cũng phải nuốt."
"Nhược Lâm, em không thấy ánh mắt của Đoàn trưởng Chu khi đi ngang qua chúng ta sao? Chắc chắn anh ấy cũng biết chuyện hôm nay, em tự lo liệu đi!".