"Hai người đó vừa bị phạt, chắc không dám làm bậy đâu, nếu thật sự có gì xảy ra, cô cũng đừng cứng rắn đối đầu, đợi tôi về rồi tính."
Tô Ý gật đầu lia lịa: “Yên tâm đi, tôi biết mà."
[Anh mau về sớm mới tốt hơn, kẻ ngốc mới cứng đối cứng đối đầu với họ.]
[Dù họ có muốn cứng đối cứng thì mình cũng sẽ như cục đá trong nhà xí - vừa hôi vừa cứng, không sợ!]
Chu Cận Xuyên khẽ cúi đầu, khóe môi nhếch lên: “Đi thôi!"
Sau khi hai người đi rồi, Tô Ý vội vàng soi gương.
Quả nhiên thấy trên mặt mình dính bột mì, bảo sao lúc nãy Chu Cận Xuyên nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ như vậy!
Hôm nay là thứ Hai, Diệp Tiểu Vũ phải đi học.
Cậu bé vừa rửa mặt xong đã định ra khỏi nhà: “Chị Tô, em sắp trễ rồi, chị có thể gói hai cái bánh bao đểo em mang đến trường ăn được không?"
Tô Ý nhìn ra ngoài đường, không thấy mấy đứa trẻ khác: “Tiểu học mà cũng phải đi sớm vậy sao?"
Diệp Tiểu Vũ ngại nngùng cúi đầu: “Cũng không phải, chỉ là em muốn đi sớm thôi."
Tô Ý chợt hiểu ra, thằng nhóc này có lẽ muốn đến sớm là giả, mà muốn mang bánh bao đến lớp ăn mới là thật.
Lúc đó, cô cũng không vạch trần cậu bé, chỉ dùng hộp cơm đựng hai cái bánh bao to tròn, lại bỏ thêm hai quả trứng luộc đã bóc sẵn.
"Đi đi! Lát nữa chị sẽ dẫn Noãn Noãn ra ngoài mua đồ, nếu trưa về muộn thì em ở nhà làm bài tập trước nhé!"
Diệp Tiểu Vũ ôm lấy hộp cơm, phấn khởi nói: “Em biết rồi! Chị Tô, Noãn Noãn, em đi học đây!"
Nhìn bóng dáng Diệp Tiểu Vũ chạy nhẹ nhàng, Tô Ý cũng vui vẻ mỉm cười.Cô cùng Diệp Noãn Noãn ăn sáng, rồi đơn giản dọn dẹp xong chuẩn bị ra ngoài.
Tô Ý còn cố ý mang theo trứng luộc cho hai đồng chí gác cổng.
Hôm qua may mà nhờ họ nên cô mới được vào đại viện , nếu không cũng sẽ không có những cơ hội sau này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-51.html.]
Hai người vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, sáng sớm nay đoàn trưởng Chu đã dặn rồi, sau này cô cũng giống như người trong đại viện , ra vào bình thường."
Tô Ý thấy họ không nhận, liền đặt thẳng hộp cơm lên bàn: “Lát nữa tôi về lấy."
Nói xong, cô kéo Diệp Noãn Noãn rời đi.
Hai đồng chí gác cổng: Đồng chí Tô này thật có lòng! Bảo sao lại được đoàn trưởng Chu ưu ái để cho ở lại đây!
Tô Ý nắm tay Diệp Noãn Noãn, hai người đi chậm rãi, vừa hay cũng giúp cô quen thuộc môi trường xung quanh.
Đi ra khỏi khu quân đội không xa, chính là con phố náo nhiệt nhất trong thị trấn.
Hai bên phố có bưu điện, hợp tác xã cung ứng và mua bán, cửa hàng nông sản và thực phẩm, nhà hàng quốc doanh, nhà nghỉ, v.v.
Vì là thị trấn lớn giao thông bốn phương, cộng thêm gần khu quân đội, hàng hóa bán rất đầy đủ, rất náo nhiệt.
DTV
Chỉ là Tây Bắc vẫn xa xôi, không giống như các thành phố lớn đã dần dần mở cửa nền kinh tế tư nhân.
Ở đây chưa thấy ai bày hàng trên đường để buôn bán, chỉ thỉnh thoảng có nông dân gần đó đến bán rau tự trồng và trứng gà tích cóp.
Tô Ý dẫn Diệp Noãn Noãn đi dạo một vòng, đầu tiên vào hợp tác xã cung ứng và mua bán, định mua những thứ cần thiết trước.
Mua hai bộ đồ lót thay đổi, ba đôi tất.
Nhìn đôi giày vải đen bụi bặm dưới chân, cô cắn răng mua một đôi giày thể thao, còn lấy thêm một đôi giày sandal trắng.
Chỉ riêng hai đôi giày đã tốn của cô năm đồng!
Tô Ý xót tiền, nên khi nhân viên bán hàng của hợp tác xã cung ứng và mua bán đề nghị mua vải sợi tổng hợp, Tô Ý lập tức từ chối!
“Vải sợi tổng hợp bây giờ mua chỉ cần một nửa phiếu vải, rất đáng giá!”
Tô Ý cắn môi, có chút chột dạ: “Không, tôi vẫn thích đi vải bông hơn.”
Vải bông thoáng khí, chủ yếu giá chỉ có năm hào một thước!
Tô Ý kéo sáu thước vải màu vàng nhạt, định tự làm áo sơ mi, phần còn lại có thể may váy cho Diệp Noãn Noãn.