Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã đến ngày 30 Tết.
Bộ đội đã trang hoàng từ sớm, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui mừng phấn khởi.
DTV
Buổi liên hoan văn nghệ mà mọi người mong đợi đã lâu cũng sắp bắt đầu.
Trời còn chưa tối, đã có không ít người ăn cơm xong rồi đến hội trường.
Tô Ý cũng dẫn hai đứa nhỏ, cùng chị Trịnh, chị Diêu và con của họ đi đến hội trường.
Đây là lần đầu tiên Tô Ý đến đây, quả nhiên còn hoành tráng hơn so với trong tưởng tượng.
Bây giờ còn sớm, hơn nữa tiết mục của Tô Ý lại là tiết mục thứ hai từ dưới lên, nên cũng không vội vàng lên sân khấu.
Vì vậy Tô Ý liền bình tĩnh ngồi xem các tiết mục khác cùng hai đứa nhỏ.
Gần đến giờ khai mạc, Chu Cận Xuyên và doanh trưởng Lục mới đến, vị trí của hai người ở ngay hàng ghế đầu tiên, vốn dĩ cách chỗ bọn họ một khoảng khá xa.
Ai ngờ đâu Diệp Noãn Noãn quá kích động trực tiếp đứng bật dậy gọi: "Chú Chu!"
Chu Cận Xuyên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy.
Tô Ý chỉ đành vội vàng bế Noãn Noãn xuống, cười gượng gạo với anh.
May mà chương trình nhanh chóng bắt đầu.
Sự chú ý của mọi người nhanh chóng bị thu hút bởi sân khấu.
Nhưng Tô Ý lại hơi sốt ruột, chương trình đã bắt đầu rồi mà sao Từ Tiểu Cần vẫn chưa đến? Cô nàng này sẽ không đến lúc lên sân khấu lại bỏ trốn đấy chứ?
Tô Ý đợi trái đợi phải mãi không thấy Từ Tiểu Cần đâu, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành.
Lúc chiều tối chia tay, Từ Tiểu Cần nói là sẽ đến phòng tắm tắm rửa, thu dọn một chút rồi qua tìm cô.
Kết quả bây giờ buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi mà vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-142.html.]
Tô Ý vội vàng gửi hai đứa nhỏ cho chị Diêu và chị Trịnh.
Sau đó lặng lẽ lẻn ra khỏi hội trường, định đến ký túc xá tìm Từ Tiểu Cần.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay cô ấy.
Khuôn mặt trang điểm kỹ càng giờ đây đã lem luốc nước mắt.
Tô Ý vội vàng tiến lên hỏi: "Sao thế này?"
Từ Tiểu Cần lau nước mắt, đưa cây khèn bầu ra trước mặt Tô Ý: "Lúc ra khỏi cửa, em phát hiện khèn bầu bị hỏng, lưỡi gà bên trong bị gãy mất rồi, bây giờ phải làm sao đây?"
"Vừa rồi em chạy ra thị trấn định mua cái mới, kết quả lại không có chỗ nào bán cả."
Tô Ý nghe vậy cũng giật thót tim, vội vàng kéo Từ Tiểu Cần đi về phía hậu trường: "Đừng khóc nữa, chúng ta đi tìm đoàn trưởng Đặng thương lượng xem, xem bọn họ có không đã."
Từ Tiểu Cần nghe vậy, vội vàng lau nước mắt, đi theo Tô Ý vòng qua phía bên hông hội trường đến hậu trường.
Đến hậu trường hai người tìm được đoàn trưởng Đặng của đoàn văn công, vội vàng trình bày ý định của mình.
“Đoàn trưởng Đặng, chỗ chúng ta có khèn bầu nào cho chúng tôi mượn tạm một cái không ạ?"
Đoàn trưởng Đặng còn chưa lên tiếng, một nữ đồng chỉ bên cạnh Bạch Nhược Lâm đã cười phá lên: "Cứ tưởng chỗ chúng tôi là cửa hàng tạp hóa chắc, thử linh tinh gì cũng có sao?"
"Khèn bầu thì không có đâu, có khi căn tin lại có đấy!"
Bạch Nhược Lâm khẽ nhếch môi: "Chị nói thế làm gì, ngày nào họ cũng quanh quẩn bên bếp núc, làm sao mà biết mấy thứ này."
Nói xong, Bạch Nhược Lâm còn tỏ vẻ tốt bụng đi tới khuyên nhủ: "Đồng chí Từ, chỗ chúng tôi thật sự không có khèn bầu, nhưng mà có đàn violin, phong cầm,...
hay là đồng chí đổi sang nhạc cụ khác nhé?"
Mặt Từ Tiểu Cần đỏ bừng vì tức giận, cô ấy chỉ biết thổi khèn bầu, đây rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho cô ấy mà!
Đoàn trưởng Đặng liếc nhìn Bạch Nhược Lâm và người bạn đồng hành với vẻ không vui: "Khèn bầu cũng là một loại nhạc khí lâu đời của đất nước chúng ta, các cô không nên cười cợt như vậy."
Nói xong bà ấy lại bất đắc dĩ nhìn Tô Ý và Từ Tiểu Cần: "Nhưng mà chỗ chúng tôi thật sự không có khèn bầu, hơn nữa sắp đến lượt hai cô lên sân khấu rồi.".