“Cũng sắp vào đông rồi, cô suy nghĩ xem chúng ta có cần mua thêm gì nữa không?”
Tô Ý: Thật ra là có đấy.
“Tôi đang muốn thương lượng với anh đây, tôi thấy mấy người chị Diêu đã bắt đầu mang than đá về rồi, chúng ta có cần phải làm như vậy không?”
“Tôi thì không cần dùng đến nhiều, chủ yếu là do tôi không có cách nào làm ở bên ngoài khu tập thể cả, nếu không chúng ta có thể cùng nhau đi lấy, đến lúc đó rồi chia ra.”
Một câu chúng ta khiến đáy lòng Chu Cận Xuyên tràn đầy vui mừng.
“Có thể, chỉ là chuyện này cô không cần làm đâu, chờ mấy ngày nữa mặt trời lên rồi tôi và Tạ Tiểu Quân cùng nhau làm là được rồi.”
Tô Ý còn đang lo rằng mới lần đầu nên có thể cô sẽ làm không tốt.
Hiện tại thấy anh chủ động nói muốn giúp cô làm thì cực kỳ vui vẻ đáp: “Vậy tôi sẽ mời anh với Tạ Tiểu Quân ăn cơm nhé.”
“Được! Ăn cái gì vậy?”
Tô Ý: “...
Anh muốn ăn gì?”
Hiếm thấy có một lần Chu Cận Xuyên lại tự mình nói muốn ăn cái gì thế này.
“Tôi muốn ăn lẩu thịt dê Bắc Kinh thì có được không?”
Tô Ý: “!!!”
Lần đầu anh tự mình nói ra muốn ăn cái gì, thế mà lại chọn một món ăn có độ khó cao đến vậy.
Nhưng mà giờ trời lạnh thế này, cô cũng muốn ăn! Nhưng đi đâu mua thịt dê và nồi lẩu bây giờ?
Thấy trên mặt cô lộ ra vẻ khó xử, Chu Cận Xuyên cũng không nhịn được mà hơi nhếch môi cười: “Thịt dê và nồi lẩu tôi sẽ nghĩ biện pháp, cô chỉ cần phụ trách nấu lúc tôi mang hai thứ đó về là được rồi.”
“Như vậy thì ngại lắm, tôi đã nói là tôi mời khách rồi mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-134.html.]
“Cô mời khách tôi mua thức ăn, có vấn đề gì sao?”
“…”
…..
Nhờ có sự giúp đỡ của chị Diêu và chị Trịnh, hai chiếc áo bông của Tô Ý chỉ một ngày là đã làm xong.
Tô Ý gấp gáp không chờ nổi mà muốn mặc thử, vừa mặc lên thoáng chốc cả người đã ấm áp mềm nhũn không chịu được, trong lòng lại cực kỳ tự hào.
“Thật may là có hai người hỗ trợ em, nếu không chỉ có một mình em thì sợ là đến khi trời lạnh rồi cũng chưa làm xong nữa.”
Chị Trịnh cười một tiếng: “Mối quan hệ của chúng ta đã thế này rồi mà em còn khách khí cái gì.”
Nói xong, hai người bọn họ lại không nhịn được mà quan sát chiếc áo bông trên người Tô Ý.
“Vốn dĩ chị còn nghĩ là mặc áo bông này vào trông sẽ giống như cô thôn nữ ấy, thế nhưng mà giờ nhìn Tô Ý mặc lên người rồi thì trông nó lại còn đẹp y hệt như mấy chiếc áo choàng lông cừu dài ở trong thành phố nữa.”
“Chị cũng thấy vậy, trông thật là đẹp mắt!”
Tô Ý cười ngượng ngùng: “Chủ yếu vẫn là nhờ tay nghề của hai người quá tốt đó chứ! Nếu không thì tối nay các chị đừng nấu cơm, em mời hai người lên trấn trên ăn một bữa nhé?”
Hai người họ vừa nghe vậy thì khoát khoát tay từ chối: “Đi ăn ngoài làm gì cho tốn tiền, mà bữa tối nay bọn chị cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, chẳng qua cũng chỉ là làm giúp một bộ quần áo thôi mà, cần gì phải mời ăn cơm.”
“Đúng vậy, em mà còn khách khí như vậy thì lần sau có chuyện gì chị cũng không dám tới nhờ em nữa đâu.”
Tô Ý thấy hai người bọn họ không chịu nên cũng không còn cách nào khác mà bỏ suy nghĩ mời cơm đi.
Trong lòng cô lại nghĩ chờ đến khi dọn đẹp ở bên nhà trọ xong xuôi, cô lại nghĩ biện pháp gì đó rồi làm chút thức ăn đưa cho hai người bọn họ.
Ngày hôm sau.
DTV
Tô Ý quay về nhà ăn tiếp tục đi làm.
Hiện tại vẫn chưa tới giờ cơm, lúc đi tới phòng bếp phía sau cô lại đụng phải Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm.
Tô Ý cũng không biết hai người bọn họ lại muốn làm con thiêu thân lao đầu vào chuyện gì nữa, vậy nên cô cũng không định phản ứng lại hai người bọn họ, toàn bộ quá trình đều làm như không nhìn thấy.