Lại nghe thấy anh nói tiếp: “Chuyện lần trước là tôi đã suy nghĩ không chu toàn, hy vọng chuyện đó không tạo ảnh hưởng gì quá lớn đối với cô.”
Tô Ý thấy anh đột nhiên thay đổi giọng điệu nói chuyện nên có chút không quen.
Thế nhưng điều này lại càng thể hiện chuyện lần trước xảy ra thực sự quá đột ngột.
Lúc ấy quả thực cô cũng có chút kinh hoảng, thế nhưng chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua thôi.
“Không sao, tôi cũng đã quên gần hết chuyện lúc đó rồi!”
Chu Cận Xuyên nghe cô nói như vậy, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.
Uống hết sạch nước cô rót cho trong một hơi rồi đứng dậy: “Không còn sớm nữa, tôi về đây, cô nghỉ ngơi sớm đi.”
Tô Ý cũng đứng lên tiễn anh, rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Đoàn trưởng chu, tôi muốn hỏi anh một chuyện, hôn sự của Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm đã bắt đầu báo cáo lên cấp trên chưa?”
Chu Cận Xuyên trả lời đúng sự thật: “Vẫn chưa, cô rất gấp sao?”
Lần này đến lượt Tô Ý sững sờ: “Không phải, tôi muốn nói là sao hai người họ không nóng vội gì hết vậy!”
Chu Cận Xuyên cũng ý thức được phản ứng của bản thân không đúng.
Lại nói thêm nữa: “Ừm, cô hy vọng hai bọn họ kết hôn sớm hơn à?”
Tô Ý gượng cười hai tiếng: “Đúng vậy, bọn họ kết hôn sớm, cũng đỡ cho sau này đến tết tôi về nhà, người nhà đi làm loạn gây mất mặt.”
Chu Cận Xuyên gật đầu: “Tôi biết rồi, lúc về tôi đi hỏi thử xem.”
Tô Ý chỉ coi lời nói của anh là tiện miệng nói ra.
DTV
Bây giờ đã là mùa thu rồi.
Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm hai người cứ không ấm không lạnh mà sống với nhau, chỉ sợ lỡ đâu xảy ra sai sót gì.
Đêm dài lắm mộng, xem ra cô phải tìm cơ hội để thêm lửa cho hai người họ mới được.
Tô Ý đang có ý định này, nhưng không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-128.html.]
…..
Ngày đó, một mình Tần Vân Phong đến nhà ăn lấy thức ăn, Bạch Nhược Lâm không đến.
Lúc Tô Ý đưa nồi đất qua thì nói thầm một câu: “Lát nữa ăn xong thì đến đằng sau nhà ăn một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tần Vân Phong nghe xong thì sững sờ, lúc đầu còn tưởng là mình nghe nhầm.
Nhưng thấy Tô Ý nhìn anh ta thì vội vàng gật gật đầu.
Lúc bưng khay ăn rời đi, Tần Vân Phong đột nhiên thấy vừa căng thẳng vừa hưng phấn, trong lòng cũng nổi lên tiếng trống vang trời.
Anh ta biết ngay mà, Tô Ý không thể nào quên đi anh ta nhanh như vậy được.
Đoàn trưởng Chu là chứng minh tốt nhất, nếu hai người họ thật sự có gì đó, Tô Ý sẽ không chuyển từ nhà anh ta đến ký túc xá.
Tần Vân Phong nhanh chóng ăn hết nồi đất, nóng đến mức đầu lưỡi tê hết cả.
Thấy anh ta rời đi đến đằng sau, Tô Ý cũng vội vàng nói một tiếng với Từ Tiểu Cần rồi qua đó.
Đến khi Tô Ý đi đến đằng sau, thấy không có ai khác ngoài Tần Vân Phong thì liền nhấc chân đi tới.
Cách xa Tần Vân Phong một đoạn thì đứng lại.
“Đồng chí Tần, em gọi anh đến, là muốn hỏi...”
Tô Ý mới nói mở đầu, Tần Vân Phong đã lập tức đi lên trước mấy bước.
“Lúc trước em luôn gọi anh là anh Vân Phong mà.”
Tô Ý “oẹ” một chút, cố gắng nén lại sự ghê tởm mà giải thích nói: “Đó là do lúc trước còn trẻ không hiểu chuyện, bây giờ gọi như thế thì không thích hợp!”
Khuôn mặt Tần Vân Phong hiện lên vẻ thất vọng: “Em nói đúng, đó là chuyện từ rất lâu về trước rồi.”
Tô Ý không định ôn lại chuyện cũ với anh ta, trực tiếp mở miệng: “Em chỉ muốn hỏi, anh định bao giờ thì kết hôn với đồng chí Bạch?
Tần Vân Phong không tin được mà ngẩng đầu nhìn cô, hoàn toàn không thấy cô lộ ra vẻ mặt đau lòng mà anh ta mong đợi.
“Có phải em không hi vọng anh kết hôn với cô ấy không?”
Tô Ý cười gượng hai tiếng: “Anh nghĩ nhiều rồi, em đang nghĩ tết nguyên đán nói lâu thì cũng không lâu nữa, nếu hai người không kết hôn, đến lúc đó quay về thì định thu dọn tàn cuộc như thế nào?”