Diệp Noãn Noãn chỉ chỉ ngoài cửa: “Chú Chu tới, sau đó lại đi rồi ạ!”
Tô Ý nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Diệp Tiểu Vũ rồi cười một tiếng: “Hình ở chỗ này đây, hai đứa mau qua đây nhìn xem.”
Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa, mà Tô Ý có trở về cũng không có chuyện gì phải làm.
Vì vậy cô ở lại cùng hai đứa bé chờ một lúc, lại giúp dọn dẹp một chút.
Cơn mưa này có lẽ tạm thời sẽ không tạnh, vậy nên trước khi ra về cô lại làm thức ăn cho hai đứa bé.
“Buổi tối hai đứa đừng tới nhà ăn nhé, chỉ cần hâm lại thức ăn trong nồi này là được rồi, cũng đừng chạy ra ngoài chơi, cẩn thận cảm lạnh đó, sáng mai còn phải đi học nữa.”
Hai đứa trẻ cũng thoải mái đáp ứng.
Lúc này Tô Ý mới bung dù lên đi tới nhà ăn.
Đại khái là bởi vì hôm nay trời đổ mưa, vậy nên nhà ăn cũng phát được ít cơm hơn mọi hôm, thời gian xong việc ra về cũng rất sớm.
Hiếm thấy có được cơ hội này nên Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa lại nài nỉ Tô Ý cùng nhau đi ăn mừng.
Tô Ý cũng nghĩ đến mấy ngày nay làm canh, mới bắt đầu còn chưa quá thuần thục nên hai người họ cũng rất mệt mỏi rồi.
Thế nên cô cũng đáp ứng: “Tôi đi nói với đầu bếp Mã một tiếng đã, chúng ta đi mua chút nguyên liệu còn lại ở nhà ăn rồi nấu đồ ăn đêm.”
Trương Thiên Hoa cũng vội vàng nói: “Vậy để em đi mua một ít nước ngọt cho.”
Từ Tiểu Cần: “Vậy em ở lại dọn dẹp với rửa rau nhé!”
Ba người họ chia nhau ra hành động.
Chờ đến khi Tô Ý quay về thì cô đã thấy bên cạnh Từ Tiểu Cần có thêm một người nữa, chính là anh trai cô ấy, Từ Bân.
Tô Ý kinh ngạc nhìn Từ Tiểu Cần, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy đầy vẻ áy náy nhỏ giọng nói: “Thật sự không phải là em gọi tới đâu, anh ấy tự mình tới đây để đưa cho em ít đồ thôi.”
Tô Ý nhếch mép một cái: “Vậy đồng chí Từ cũng ở lại ăn chút đồ ăn đêm đi, đợi khi nào mưa tạnh rồi hãy về.”
Dù sao anh ta cũng là anh trai ruột của Từ Tiểu Cần.
Chờ đến khi bốn người bọn họ ăn xong đồ ăn đêm thì bên ngoài mưa cũng đã ngớt đi không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-125.html.]
Hiện tại Tô Ý cũng muốn về nhà: “Nhân lúc bây giờ mưa đang nhỏ thì chúng ta đi về sớm một chút đi.”
Từ Tiểu Cần cũng gật đầu một cái: “Bên ngoài trời tối đường lại trơn trượt, chị để anh trai em đưa chị về đi, anh trai em cũng ở dãy nhà trọ bên đó.”
Trên đường trở về.
Hai người Tô Ý và Từ Bân cách nhau một khoảng mà đi về.
Vốn dĩ bọn họ vẫn luôn yên ổn không có chuyện gì mà cùng về với nhau.
DTV
Chẳng qua trước khi bước đến lầu khu tập thể, đột nhiên Từ Bân đuổi theo cô: “Đồng chí Tô, tôi có thể hỏi cô việc này được không?”
Tô Ý kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta một cái: “Đồng chí Từ, anh cứ nói đi.”
“Cô và đoàn trưởng Chu thật sự đang tìm hiểu nhau sao?”
“Không phải.”
“Vậy cô có đồng ý làm bạn gái tôi không?”
“Không muốn.”
“...”
Đối mặt với lời bày tỏ đột ngột của Từ Bân, Tô Ý vừa nghe đã cực kỳ bối rối, không hề suy nghĩ mà đã theo bản năng thốt ra lời cự tuyệt.
Chờ đến khi lời đã ra khỏi miệng rồi thì cô mới thấy mình nói chưa được uyển chuyển cho lắm.
Nhưng sau đó cô lại nghĩ, cứ trực tiếp nói thẳng ra như vậy cũng được.
Chỉ là chuyện này cũng khiến cô thật khó chịu, đàn ông thời đại này đều thẳng thắn trực tiếp như vậy sao? Hay là chỉ có những người đàn ông đi làm quân nhân mới thích như vậy thôi?
Lúc trước là Chu Cận Xuyên thì thôi đi.
Giờ lại đến lượt Từ Bân này, mà tổng cộng số lần gặp mặt giữa bọn họ mới chỉ được hai ba lần, nói với nhau còn chưa được ba câu.
Chẳng qua hôm nay đúng dịp ngồi ăn chung một bữa cơm thôi mà.
Làm sao tự nhiên lại xuất hiện cái suy nghĩ này vậy?