“Đoàn trưởng Chu, đây là đồ nóng, để một lúc nó lạnh rồi thì ăn không ngon nữa đâu.”
“Cậu ăn đi cũng được, giờ tôi không đói bụng.”
Tạ Tiểu Quân xoa xoa cái bụng vừa mới ăn no xong: “Vậy được rồi, mặc dù tôi cũng vừa mới ăn no xong, nhưng đây chính là canh chị Tô Ý đặc biệt nấu nên nếu không ăn thì thật có lỗi quá!”
Vừa nói, Tạ Tiểu Quân vừa xách canh lên chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút!” Cuối cùng Chu Cận Xuyên cũng chịu ngẩng cái đầu từ dưới đống văn kiện lên: “Cậu mới nói là món gì cơ?”
“Chị Tô Ý làm canh đó!” Tạ Tiểu Quân toét miệng cười nói: “Đoàn trưởng Chu còn không biết sao, cửa sổ của chị Tô Ý đã được đổi sang thành cửa sổ bán canh rồi, mỗi ngày đều có cả một hàng dài đứng xếp hàng đó, hôm nay lúc tôi đến cũng vừa mới bán hết xong, may là chị Tô Ý nghe nói chúng ta không có gì ăn nên mới đặc biệt nấu cho chúng ta ăn đó chứ!”
DTV
Chu Cận Xuyên nghe vậy thì họ nhẹ một cái rồi đứng lên: “Tôi không có hỏi cậu nhiều như vậy.”
Vừa nói anh vừa đi tới bên cạnh cái bàn nhỏ rồi ngồi xuống.
Tạ Tiểu Quân mím môi cười một tiếng: “Ồ, đoàn trưởng Chu có muốn nếm thử một chút không?”
Còn chưa đợi anh ta nói xong thì Chu Cận Xuyên đã tự mình động thủ mở hộp canh ra.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy món canh thế này, thế nhưng chẳng biết vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Tạ Tiểu Quân đứng bên cạnh còn kích động hơn cả anh: “Chị Tô Ý thật là thiên vị, mới vừa nãy nồi canh mà tôi ăn cũng đâu có phong phú như vậy đâu, thế mà của đoàn trưởng Chu lại có đến mấy món bên trong thế này!”
Nói xong, anh ta lại sợ anh cảm thấy giận nên lại vội vàng đứng lên đi trước: “Đoàn trưởng Chu, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây nhé!”
Chu Cận Xuyên nhìn lên đồng hồ: “Hiện tại anh có bận chuyện gì không?”
Tạ Tiểu Quân đáp: “Không có, vậy tôi ngồi lại thêm chút nữa nhé?”
Chu Cận Xuyên cũng không thẳng thắn trả lời mà chỉ trầm mặc cúi đầu ăn.
Một lát sau anh mới mở miệng hỏi: “Mới vừa rồi cậu bảo người tới xếp hàng mua canh rất nhiều sao?”
“Đúng vậy, tôi thấy chị Tô Ý bận rộn đến mức đầu đổ đầy mồ hôi đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-123.html.]
“Cô ấy còn nói gì không?”
Tạ Tiểu Quân kinh ngạc giương mắt nhìn một chút, cảm giác hôm nay có chút khó nói chuyện hơn mọi khi thì phải?
Anh ta không theo kịp mạch suy nghĩ của đoàn trưởng Chu!
“Chị Tô Ý cũng không nói gì.
À, đúng rồi, chị ấy còn hỏi tôi có phải gần đây anh hay ra ngoài không, tôi trả lời là anh vẫn luôn ở bên trong đại viện.”
“Đoàn trưởng Chu, có phải anh cãi nhau với chị Tô Ý không đó? Tôi cứ có cảm giác hai người cử kỳ quái thế nào ấy.”
Chu Cận Xuyên nhếch môi một cái: “Không có.”
Tạ Tiểu Quân: Được rồi!
….
Ở phía bên kia, sau khi Tô Ý bận rộn xong xuôi thì chuẩn bị đi về.
Mới vừa đi ra bên ngoài thì cô đã nhìn thấy Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đang ngồi xổm ở trước cửa, vừa dùng tay hứng nước mưa vừa cười ngây ngô.
Tô Ý thấy vậy thì vội vàng bước tới: “Sao các em lại tới đây thế?”
Diệp Tiểu Vũ chỉ chỉ vào cái dù trong tay, nói: “Trời mưa rồi, bọn em sợ chị Tô không mang theo dù."
Một dòng nước ấm từ từ chảy qua đáy lòng, Tô Ý cảm giác hốc mắt mình cũng dần nóng lên.
Ở đại viện quân nhân rộng lớn này mà cô cũng có hai đứa bé quan tâm đến mình, chuyện này khiến Tô Ý rất vui vẻ.
Cô nhanh chóng bảo Tiểu Vũ che dù lên, còn cô thì tự mình cầm theo một cây dù khác, tay còn lại bế theo Noãn Noãn vọt vào trong làn mưa.
“Chị Tô, mưa càng lúc càng lớn rồi, hay chị về nhà với bọn em trước đi?”
Tô Ý cũng lo lắng hai đứa bé sẽ bị cảm lạnh: “Được, chị đưa các em về trước, đổi sang bộ quần áo khác rồi uống một cốc nước ấm!”