“Noãn Noãn khóc muốn tìm chị, mãi chẳng chịu ngủ, em và chú Chu dỗ mãi một lúc lâu mà cũng dỗ không nổi.”
Tô Ý nghe vậy thì vội vàng ôm lấy Noãn Noãn, lại nhìn ra hành lang một cái: “Bên ngoài tối như vậy, hai đứa tự đi tới đây một mình sao?”
Diệp Tiểu Vũ lại chỉ chỉ xuống dưới lầu: “Chú Chu đang ở dưới ạ.”
Tô Ý “Ừ” một tiếng, sau đó liếc mắt thật nhanh xuống dưới lầu.
Chỉ thấy có một bóng người quen thuộc đứng dưới ngọn đèn đường dường như cảm nhận được gì đó nên anh chuẩn bị giương mắt nhìn lên trên này.
Tô Ý thấy vậy thì vội vàng dời mắt, tim đập thình thịch.
“Chị biết rồi, giờ cũng muộn giờ rồi nên em mau trở về đi, hôm nay Noãn Noãn ở lại ngủ cùng chị trước đã.”
Vừa nói cô vừa hốt hoảng bế Noãn Noãn trở vào nhà.
Sau khi đóng cửa lại, Tô Ý lại đi lấy một chậu nước ấm để rửa mặt tới rồi giúp Noãn Noãn lau mặt, làm xong cô mới không nhịn được mà cười nói: “Nhìn xem, trông cô bé khóc nhè thành mặt mèo xinh hơn hay cô bé trắng trắng mềm mềm như hiện tại xinh hơn hả?”
Noãn Noãn cười ngượng nghịu: “Noãn Noãn nhớ chị nên không ngủ được, không nhịn được khóc.”
DTV
Tô Ý cưng chiều quẹt một cái trên chóp mũi cô bé: “Em nha, phải đi học mẫu giáo thôi, cũng chẳng sợ anh trai và chú cười nhạo luôn mà.”
Vừa nói cô vừa bọc Noãn Noãn vào chăn của mình, sau đó lại tìm một tư thế thoải mái ôm lấy cô bé.
Noãn Noãn cười khanh khách nói: “Chú nói em có thể tới tìm chị.”
“Ừ, chú còn nói gì nữa?”
“Chú còn nói, mọi người ai cũng phải học cách thích ứng.”
Tô Ý “Ừ” một tiếng, lời này cũng chẳng hề sai chút nào.
Không riêng gì cô bé mà bản thân cô cũng phải từ từ thích ứng mới được.
Tối ngày hôm qua đã dày vò một trận như vậy rồi nên ngày hôm sau khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-119.html.]
Tô Ý ngủ quên, vội vội vàng vàng lay Diệp Noãn Noãn vẫn còn chưa bình minh tỉnh dậy: “Noãn Noãn, hôm nay em có muốn đi ghi danh hay không?”
Đang nói chuyện thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ, là Diệp Tiểu Vũ tới đón Noãn Noãn.
Tô Ý vội vàng mặc quần áo tử tế rồi đi ra mở cửa.
Diệp Tiểu Vũ đang đứng bên ngoài, trong tay còn cầm theo hai hộp cơm: “Chú bảo em lên đón Noãn Noãn, đây là bữa sáng chú bảo em mang theo.”
Tô Ý “Ừ” một tiếng, sau đó cô lại giúp Diệp Noãn Noãn mặc quần áo tử tế rồi rửa mặt tết b.í.m tóc cho cô bé thật nhanh.
“Chị Tô, lát nữa chị có muốn cùng chúng em đi ghi danh cho Noãn Noãn không?”
Tô Ý ngừng lại một chút, hỏi: “Đoàn trưởng Chu có đi cùng không?”
Tiểu Vũ Có một tiếng: “Chú Chu đang ở dưới chờ ạ.”
Tô Ý lại vội vàng tăng nhanh tốc độ: “Vậy chị không đi đâu, chị còn phải tới nhà ăn nữa, buổi trưa các em tới nhà ăn tìm chị, chị làm món thịt chua ngọt cho hai đứa ăn.”
Nói xong, cô lại nhanh chóng nhét cái bánh bao vào tay Diệp Noãn Noãn: “Mau đi đi, đừng để việc ghi danh bị chậm trễ.”
Nửa đêm hôm qua có gió thổi rất mạnh.
Thế nên chờ đến khi Tô Ý ra cửa thì tiết trời đã mát mẻ hơn không ít.
Mùa thu đã thật sự đến rồi.
Nghe Từ Tiểu Cần nói, mùa thu ở Tây Bắc rất ngắn, mấy ngày nữa có lẽ sẽ phải mặc quần áo dày.
Đến buổi trưa, số lượng người tới cửa sổ bán rau trộn rõ ràng đã ít hơn mùa hè trước đó không ít.
Chuyện này khiến Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa buồn đến mức ngay cả thịt cũng chẳng ăn vào nữa.
“Chị Tô Ý, chị mau nghĩ biện pháp đi chứ! Bây giờ mà đã thành thế này rồi thì đến khi nào mùa đông tới chúng ta làm sao mà sống nổi đây?”
“Đúng vậy, nghe ý tứ của đầu bếp Vương thì mấy món rau xào bên kia chúng ta đừng hòng mơ tưởng đến.”
Tô Ý thấy hiện tại thời cơ cũng đã tới, thế nên cô bảo Trương Thiên Hoa đi tới kho hàng một chuyến: “Lần trước lúc đi lấy đồ, tôi nhớ có có một đống nồi đất đã bị bỏ lại đến mức dính đầy bụi bẩn rồi, anh có còn nhớ không?”