Thật ra Tô Ý căn bản chẳng có bao nhiêu hành lý, chỉ có thêm mấy bộ quần áo sau khi tới nơi này thôi.
Còn có thêm mấy thứ đồ dùng hàng ngày như chậu rửa mặt, khăn lông các loại.
Thế nên bọn họ mới có thể dễ dàng dọn dẹp gọn gàng chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ.
Sau khi thu dọn xong đồ dùng cá nhân, Tô Ý lại dọn dẹp lại căn phòng một lần nữa.
Cô tháo ga trải giường của mình và của Noãn Noãn ra để giặt, sau đó lại lấy ga trải giường từ trong tủ quần áo của Chu Cận Xuyên ra đổi lại.
Dọn dẹp xong Tô Ý nhìn xung quanh một vòng.
Thấy hiện tại trong phòng đã được khôi phục lại gần như những gì cô thấy khi mới tới đây thì rốt cuộc hài lòng đóng cửa lại.
Trước khi đi, cô lại không kìm được mà dặn dò mấy câu với Tiểu Vũ và Noãn Noãn.
Vẻ mặt Diệp Tiểu Vũ đầy sự khó hiểu: “Chị Tô, chị nói cứ như chị đi rồi không trở lại nữa vậy, ở gần như vậy mà, chị cũng phải thường xuyên tới thăm em và Noãn Noãn đấy nhé!”
Diệp Noãn Noãn lại kéo lấy tay Tô Ý: “Noãn Noãn cũng muốn tới đó nhìn thử một chút.”
Tô Ý nghe vậy thì cười một tiếng nói: “Được, bây giờ chị đưa hai đứa tới đó nhận phòng luôn.”
Khu tập thể của Tô Ý nằm ngay đối diện khu ký túc xá, chỉ cần đi qua khuôn viên ký túc xá là tới.
Tổng cộng có ba tầng, phòng của Tô Ý nằm ở vị trí cuối cùng trên tầng hai.
Cách rất xa vị trí cầu thang và cửa chính nên rất yên tĩnh.
Phòng chỉ có mười bốn đến mười lăm mét vuông, bên trong thiết kế đơn giản, chỉ có một chiếc giường đủ cho một người nằm, một cái bàn viết và một cái ghế, trong góc còn có tủ quần áo.
Trừ những thứ này ra thì cái gì cũng không có.
Nếu so sánh với ký túc xá thì đương nhiên là không thể bằng được, thế nhưng được sắp xếp cho một căn phòng riêng tư thế này, Tô Ý vẫn rất hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-118.html.]
Ngay cả Từ Tiểu Cần đang đứng bên cạnh cũng đầy hâm mộ: “Nơi này thoải mái thật đấy, chẳng bị ai quấy rầy cả.”
Vừa nói cô ấy vừa giúp Tô Ý lau chùi rồi đứng lên.
Sau khi đồ đạc được bày hết ra, trong phòng cũng lộn xộn không có nổi một chỗ để đặt chân.
Tô Ý vội vàng để Tiểu Vũ đưa Noãn Noãn về nhà trước.
Tiễn hai đứa bé ra đến cửa, Tô Ý suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng dặn dò Diệp Tiểu Vũ: “Chờ lát nữa về đến nhà thì em nhớ gọi điện thoại cho chú Chu, nói là hôm nay đã có thể dọn đồ trở lại rồi, để hai đứa em đỡ sợ buổi tối ngủ một mình.”
Diệp Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn Tô Ý: “Chị Tô, sao chị không tự gọi điện thoại cho chú Chu hỏi xem? Có phải hai người cãi nhau không vậy?”
Tô Ý nhếch mép cười một tiếng nói: “Không có đâu, mới vừa rồi chị bận bịu quá nên mới quên mất thôi mà.”
Diệp Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, sau đó cậu bé mới gật đầu đáp ứng.
Mãi đến buổi tối, Tô Ý sau khi bận rộn cả một ngày mới được tắm rửa rồi nằm lên giường.
Nhìn căn phòng vừa xa lạ lại vừa yên tĩnh khiến trong lòng cô đột nhiên lại có chút cảm giác không quen.
Bình thường khi ở chung với hai đứa trẻ thì bầu không khí vốn rất náo nhiệt, mỗi tối đều líu ra líu ríu tới tận lúc ngủ mới có thể yên tĩnh được.
Nhất là tối nào cô cũng được ôm cô bé Noãn Noãn mềm mại ấm áp vào lòng rồi cùng ngủ chung.
DTV
Hiện tại ngủ một mình ngược lại khiến cô có chút không kịp thích ứng.
Nhắm mắt yên lặng đã được hồi lâu mà cô lại càng lúc càng tỉnh táo.
Đang lúc Tô Ý lăn qua lộn lại không chìm nổi vào giấc ngủ thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Tô Ý sợ hết hồn rồi hỏi người ngoài cửa là ai, một giây kế tiếp đã nghe được giọng nói của Tiểu Vũ và Noãn Noãn.
“Đã trễ thế này rồi mà sao hai đứa còn tới đây thế?”.