[Đói bụng, không còn sức mà ầm ĩ.]
[Cô ta sẵn lòng ở đây hát tuồng cho người ta, còn tôi thì không bằng lòng phụ hoạ cho cô ta đâu!
Khóe miệng Chu Cận Xuyên cong cong, dọn đồ ăn như thường lệ, gọi Diệp Tiểu Vũ ngồi xuống.
“Đi dạo cả buổi sáng đều đói bụng rồi chứ? Mau đi! Ăn cơm xong sẽ dẫn hai đứa đi dạo nơi khác.”
Đối mặt với sự coi thường của Chu Cận Xuyên, Bạch Nhược Lâm càng cảm thấy mất mặt!
Hơn nữa vừa rồi cô ta nói những lời kia về hai người, nhưng không ai phản bác!
Thấy tất cả mọi người đổ dồn nhìn chằm chằm Bạch Nhược Lâm chỉ trỏ, Tần Vân Phong chỉ cảm thấy trên mặt tối sầm, vội vàng kéo Bạch Nhược Lâm đi.
Sau khi hai người kia đi rồi, bốn người mới an tâm ăn cơm.
Chu Cận Xuyên gọi bốn món mặn một canh, chay mặn phối hợp, còn có thịt chua ngọt hai đứa nhỏ thích ăn nhất.
Hai đứa nhỏ ăn hai miếng thì bắt đầu lắc đầu: "Không ngon bằng chị Tô làm.”
Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ cười cười: "Ăn cơm đàng hoàng, lát nữa ăn cơm xong sẽ dẫn hai đứa ra phía trước mua đồ ăn vặt và kem.”
Vừa nghe nói mua kem, hai đứa nhỏ đều vụng trộm vui vẻ, bắt đầu bưng bát ăn từng miếng lớn.
Ăn cơm xong ra cửa, hai đứa nhỏ nhanh chóng chạy phía trước.
Chu Cận Xuyên và Tô Ý đi theo phía sau, vừa dặn dò hai đứa nhỏ đi chậm một chút.
Vừa mới đi qua một giao lộ, chỉ thấy hai đứa nhỏ đột nhiên dừng lại trước mặt một tiệm chụp ảnh, cùng dựa vào cửa sổ nhìn vào bên trong.
Tô Ý còn tưởng rằng hai đứa nhỏ cảm thấy hứng thú.
Vừa đi qua nhìn, đã thấy gương mặt Noãn Noãn đầy nước mắt, Tiểu Vũ tuy rằng không khóc, nhưng hốc mắt cũng đỏ lên.
Tô Ý và Chu Cận Xuyên kinh ngạc nhìn nhau, cũng vội nhìn vào trong tiệm chụp ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-110.html.]
Nhìn vào, lúc này hai người mới phát hiện, người đang chụp ảnh bên trong lại là mẹ của hai đứa nhỏ.
Cô ta đang ngồi chụp ảnh cùng một chỗ với người chồng thứ hai của mình, sau lưng hai người còn có một cậu bé chỉ nhỏ hơn Tiểu Vũ vài tuổi.
Bộ dáng thân mật của ba người, rất khó làm người khác hoài nghi bọn họ không phải là một gia đình ba người thực sự.
Nhìn người phụ nữ trước đó không lâu còn chạy đến nhà làm ầm ĩ không chịu mang theo Tiểu Vũ, lúc này lại thân cận với con trai của người khác như vậy.
Trong lòng Tô Ý cũng đầy mùi vị không rõ.
Muốn tiến lên tìm cô ta tranh cãi, lại cảm thấy không có ý nghĩa, càng sợ tạo thành thương tổn lớn hơn nữa cho hai đứa nhỏ ở trước mặt mọi người.
Trong lúc do dự, ba người kia đã chụp ảnh xong, đi ra.
Chu Cận Xuyên trực tiếp đứng trước mặt Tô Ý và hai đứa nhỏ, che lại bóng dáng của ba người.
Đám người kia đi xa, lúc này Chu Cận Xuyên mới mở miệng nói: "Người không đáng, không cần thiết gặp lại, chúng ta cũng đi thôi!"
Tô Ý nhìn hai đứa nhỏ ủ rũ, đột nhiên đề nghị: “Hình như tôi còn chưa từng chụp ảnh, chúng ta cùng vào chụp ảnh được không?"
Noãn Noãn rốt cuộc cũng còn nhỏ tuổi, vừa nghe đến việc muốn chụp ảnh, chuyện thương tâm lớn hơn nữa cũng vứt ra sau đầu, kéo tay Tô Ý nói: "Em muốn chụp ảnh!”
Tiểu Vũ thấy em gái nín khóc mỉm cười, cũng vui mừng gật đầu: "Em cũng muốn chụp!"
Trong lúc nói chuyện, ba người đã tay trong tay tiến vào tiệm chụp ảnh.
Chu Cận Xuyên vốn còn đang suy nghĩ làm sao an ủi hai đứa nhỏ, nháy mắt đã thấy ba người vui vẻ chụp ảnh.
DTV
Vì thế cũng nhanh chân đuổi theo.
Trước khi chụp ảnh, Tô Ý đặc biệt lấy quần áo mới vừa mua ra, bảo hai đứa nhỏ thay.
Noãn Noãn nhìn thấy bên cạnh có người đang mặc áo cưới, kéo tay Tô Ý nhỏ giọng hỏi: "Quần áo của bọn họ mua ở đâu thế? Sao lại không thấy ở cửa hàng bách hoá?”
Tô Ý hé miệng cười cười: "Là thuê ở tiệm chụp ảnh này, cái này gọi là áo cưới, đẹp không?"
Diệp Noãn Noãn gật đầu lia lịa: "Đẹp, chị Tô cũng thuê cái này mặc đi?”