Chỉ cần duy trì làn sóng dư luận , cần họ tay, Cố thị tự khắc sẽ gặp vô rắc rối, thậm chí thể mất trắng cơ hội.
Bởi Phó Nhạc Cảnh cảm thấy, lẽ trai cũng nên tạm thời thư giãn một chút.
"Cuối tuần , bớt chút thời gian xem mắt ," Phó Nhạc Cảnh gợi ý. "Để xem mắt thuận lợi, em còn đặc biệt mua quà cho đấy."
Phó Thần Cảnh dứt khoát gạt tập tài liệu sang một bên, ngả lưng ghế, hiệu cho em trai lấy quà : "Được thôi, cho xem nào." Phó Nhạc Cảnh bí hiểm lôi một chiếc túi mua sắm.
"Cái là hàng phiên bản giới hạn mới nhất của thương hiệu Kindom, em khó khăn lắm mới săn đấy," Cậu khoe. "Anh mà mặc bộ thì đúng là 'đỉnh của chóp', đảm bảo buổi xem mắt thành công mỹ mãn!"
Phó Thần Cảnh chỉ khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt thâm thúy lộ bất kỳ suy nghĩ nào. Anh vùi dập sự nhiệt tình của em trai , nên dĩ nhiên chẳng hé răng cho đối phương rằng cái buổi xem mắt từ chối khéo từ đời nào . Dẫu tủ đồ của cũng chẳng mấy phong phú, thêm một bộ cũng tính là lãng phí.
Dưới cái đầy suy tư của Phó Thần Cảnh, Phó Nhạc Cảnh hào hứng lấy quần áo , định khoe với trai bộ trang phục mà cất công lựa chọn.
...
Vừa kéo một nửa, tay bỗng cứng đờ.
Khoan ...
Không đúng! Sao bộ đồ xanh lè thế ?!
Phó Nhạc Cảnh thể tin nổi giật phăng bộ quần áo . Đập mắt là một màu xanh lá cây chói lóa, phát sáng đến mức khiến hoa cả mắt.
Sao thể như ?
Cái thương hiệu xa xỉ gu thẩm mỹ đặc biệt nào , thiết kế quần áo cái màu sắc kỳ dị !
Phó Nhạc Cảnh vẫn hết bàng hoàng, tiếp tục lôi mấy món đồ còn .
Màu xanh lá, xanh lá, xanh lá...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-chinh-trong-truyen-nguoc-van/chuong-76.html.]
Không chỉ quần áo xanh lè, mà còn cả một chiếc mũ màu xanh lá cây nữa.
Những món đồ xanh chói mắt chất đống ghế sofa, lạc lõng trong gian phòng việc tông đen trắng tối giản.
Phó Thần Cảnh những bộ quần áo trong tay em, chiếc mũ xanh đặt cạnh đó, im lặng lâu.
"Bộ đồ em mua... là cùng kiểu với Hà Dao Chi ?"
Phó Nhạc Cảnh: "..." Cậu trân trối đống xanh lè mặt, một lúc lâu cũng thốt nên lời.
Chết tiệt, hình như là thật.
Chẳng bao lâu , Lê Khinh Nhan nhận điện thoại từ Phó Nhạc Cảnh.
"Sao , Phó thiếu gia, tình hình dư luận vẫn suôn sẻ chứ?" Cô dài chiếc sofa êm ái trong biệt thự, thong thả thưởng thức hoa quả.
Chương trình phát sóng trực tiếp tạm dừng, coi như cô tan sớm, thể thoải mái tận hưởng cuộc sống riêng.
Mọi chuyện mắt đều thuận lợi, chắc hẳn Cố Ngôn Đình bên vẫn đang vắt óc tìm cách xử lý khủng hoảng.
Dù là tin , nhưng giọng của Phó Nhạc Cảnh vô cùng yếu ớt, như thể trải qua một cú sốc lớn, đến giờ vẫn hồn.
Lê Khinh Nhan thắc mắc: "Vậy tại ủ rũ thế?"
Nhắc đến chuyện , Phó Nhạc Cảnh chỉ thấy bi phẫn. Sống từng tuổi, mới đầu trải qua một cảnh tượng quái gở đến .
Về , cũng chẳng nhớ chịu đựng ánh mắt khó hiểu của trai thế nào, lượt thu dọn mớ đồ màu xanh lá cây , ba chân bốn cẳng chuồn khỏi phòng việc.
Giữa cơn hoảng loạn, thứ phi lý cứ như một giấc mơ.
Mèo Dịch Truyện
Phó Nhạc Cảnh buồn rầu : "Một giây còn nhạo Hà Dao Chi ngu ngốc, kết quả một giây quả báo ập xuống đầu ngay lập tức."