"Cái còn cần dạy ?"
Anh xong dừng bước nghỉ ngơi một lát, đầu đau như nứt , "Người đến tiếp ứng ? Đây là tuyến đường các vạch cho đấy , dẫn đến cái nơi khỉ ho cò gáy !"
Hà Dao Chi ở bên cạnh, đôi mắt ngấn nước đầy hy vọng xen lẫn tuyệt vọng.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy đang cận kề cái chết. Cơn đói khát, cái lạnh cắt da, sự mệt mỏi rã rời và nỗi đau ê ẩm hòa quyện , biến nơi đây thành một địa ngục trần gian.
Bọn họ sắp c.h.ế.t cóng trong núi tuyết !
Máy bay lái sớm hết pin, buổi phát sóng trực tiếp cũng thể tiếp tục.
Nếu như bởi vì còn thể liên lạc thông qua bộ đàm, Hà Dao Chi hiện tại e rằng hóa điên .
"Mau cứu chúng ..." Cô nghẹn ngào .
Lớp trang điểm tinh xảo của cô sớm tan chảy, còn một dấu vết. Tóc tai bù xù, dính đầy vết thương do va vấp, lấm lem bụi đất và băng tuyết.
Trạng thái của Cố Ngôn Đình hơn cô một chút, nhưng cũng vô cùng chật vật. Khi về phía , bọn họ thể chỉ dựa hai chân để , gần như dùng cả tay chân để bò lê.
Tiến lên cũng chậm hơn và khó khăn hơn.
"Chúng cũng ngờ, địa hình núi tuyết khác xa so với tưởng tượng của chúng ..." Trợ lý Chu khổ sở , " xin ngài yên tâm, chúng phái trực thăng cùng đội ngũ cứu hộ chuyên nghiệp tới ."
"Đội ngũ chuyên nghiệp?"
Hà Dao Chi nhớ cái gọi là "đội ngũ chuyên nghiệp" khiến cả nhóm lạc lối, chỉ chực òa .
Đến nước , ai còn dám tin cái gọi là "đội ngũ chuyên nghiệp" nữa chứ!
Đoàn cứ thế lang thang vô định. Hà Dao Chi thường xuyên ngã sấp mặt, lê lết bò dậy, tứ chi nặng trịch như đổ chì, tập tễnh nhích từng bước về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-chinh-trong-truyen-nguoc-van/chuong-55.html.]
Về , Cố Ngôn Đình và Hà Dao Chi cũng rõ rốt cuộc bao xa.
Một giờ, ba giờ, tám giờ...
Mèo Dịch Truyện
Rốt cuộc, khi tới sườn núi quen thuộc, từ xa thấy ánh đèn pha rọi tới.
"Chúng ... chúng tới nơi !" Hà Dao Chi như trút gánh nặng cuối cùng, bật nức nở trong vui sướng.
Giờ phút , thứ cô thèm khát nhất là nước ấm, nóng và một bữa ăn nóng sốt.
Cảm giác kinh hoàng , cô thề dù thế nào cũng nếm trải thêm một nào nữa.
Ngay cả Cố Ngôn Đình, vốn mạnh mẽ, giờ đây tinh thần cũng gần như kiệt quệ. Anh loạng choạng bước tới, đón lấy sự giúp đỡ từ đội cứu hộ.
"Y tế ? Chỗ ở và đồ ăn, ban tổ chức chuẩn xong ?"
Nghe Cố Ngôn Đình hỏi, mấy nhân viên cứu hộ , ấp úng: "Nhân viên y tế đang đợi ở phía ạ. Còn về chỗ ở và đồ ăn thì..." Cố Ngôn Đình nhíu chặt mày: "Sao? Có gì thì thẳng !"
Hà Dao Chi cố gắng chống đỡ cơ thể rệu rã, chầm chậm lê bước tới. Trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Quả đúng như dự đoán, : "Vì hai vị là nhóm cuối cùng đến, nên chỉ còn nhà gỗ. Về phần đồ ăn... bánh bao chay thì ạ?"
Hà Dao Chi: "..."
Vốn kiệt sức đến cùng cực, thấy , Hà Dao Chi chỉ cảm thấy mắt tối sầm, ngã quỵ xuống nữa.
Đến nhà gỗ, Cố Ngôn Đình chỉ còn cảm thấy đôi chân như lìa . Hà Dao Chi may mắn nhân viên cõng vì hôn mê, nhưng Cố Ngôn Đình hiển nhiên "đãi ngộ" đó.
Vừa bước qua cánh cửa, rốt cuộc cũng trụ nổi, đôi chân mềm nhũn , khuỵu xuống sàn.