"Anh đưa em về nhé." Anh đầu với Lê Khinh Nhan.
Có Phó Thần Cảnh mặt, đám thuộc hạ của Kỷ Tự Minh dám ngăn cản.
Nơi là nước Hoa, cũng chẳng đại bản doanh của bọn chúng. Phó Thần Cảnh cũng loại vô danh tiểu chỗ dựa như Lê Khinh Nhan, nếu thật sự dám ngăn cản, bọn chúng cũng chẳng gánh nổi hậu quả .
Tống Thính Liên trong đám , Lê Khinh Nhan và Phó Thần Cảnh xoay rời , nỗi kinh ngạc ban đầu dần chuyển thành sự c.h.ế.t lặng. Tất cả những gì xảy hôm nay vượt qua nhận thức cố hữu của cô .
Mấy cô bạn bên cạnh cô Kỷ Tự Minh vẫn quỳ rạp đất mà xì xào bàn tán: "Đây chính là màn theo đuổi vợ huyền thoại đó ?"
Người khác gật đầu, hạ giọng cảm thán: "Ai bảo chứ, hôm nay thật sự mở mang tầm mắt!"
Tống Thính Liên theo tầm mắt bạn bè, quả nhiên chỉ thấy sắc mặt Kỷ Tự Minh tái nhợt, ánh mắt dán chặt bóng lưng Lê Khinh Nhan đang rời .
Anh cô độc quỳ ở đó, ánh đèn phủ xuống tạo thành một mảng bóng đen dài, dáng gầy gò đơn độc, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ sức quật ngã .
Nhìn hai Lê Khinh Nhan và Phó Thần Cảnh xa, hai mắt vô thức đỏ hoe, giọng run rẩy, hèn mọn phẫn nộ gào lên: "Lê Khinh Nhan, cô cho !"
Giọng run rẩy xen lẫn phẫn nộ, tựa như ngay giây tiếp theo thể xé xác Lê Khinh Nhan.
Chẳng qua trong lòng đều rõ ràng, những lời của Kỷ Tự Minh cũng hệt như câu "Lê Khinh Nhan, cô dám bước !" đó, bề ngoài vẻ là lời đe dọa tàn nhẫn, nhưng thực chất chỉ là tiếng gào thảm thiết trong vô vọng mà thôi. Đáng tiếc là, Lê Khinh Nhan vẫn hề dừng bước, thậm chí thèm đầu lấy một .
Tống Thính Liên chứng kiến bộ cảnh tượng, nội tâm cô chấn động.
Tống Thính Liên đột ngột hoảng hốt, chỉ cảm thấy một bóng đen đổ ập xuống mặt . Ngẩng đầu lên, cô lập tức thấy Lê Khinh Nhan ngay mặt.
Cô còn kịp mở lời, Lê Khinh Nhan cô với ánh mắt nghi hoặc mà hỏi: "Đứng đây gì thế? Hay là... cô cũng quỳ?"
Tống Thính Liên: "...?"
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-chinh-trong-truyen-nguoc-van/chuong-244.html.]
Mắt Tống Thính Liên mở to, liếc Phó Thần Cảnh đang cạnh Lê Khinh Nhan, Kỷ Tự Minh vẫn đang quỳ gối cố gắng vãn hồi tình thế. Cô lắc đầu lia lịa.
Lê Khinh Nhan khẽ thở dài, nhắc nhở cô: "Vậy thì đừng cản đường."
Tống Thính Liên ngẩn , lúc mới chợt nhận đang quá gần, chắn ngang lối .
"Thật ngại quá..." Cô vội vàng lui về phía vài bước, yếu ớt .
Mấy bạn cùng Tống Thính Liên cũng vội dời tầm mắt, ai dám đối diện với Lê Khinh Nhan.
Chỉ Đào Chi Chi là đầu tiên hồn cơn choáng váng ban đầu. Cô thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay chào tạm biệt Lê Khinh Nhan.
Mãi đến khi đoàn Lê Khinh Nhan rời khỏi đại sảnh, nhóm Tống Thính Liên mới bình tâm trở , khí xung quanh dường như cũng bớt căng thẳng đôi phần.
Các cô đầu , chỉ thấy Kỷ Tự Minh vẫn quỳ tại chỗ, bóng lưng Lê Khinh Nhan rời phía xa, cũng là đang suy nghĩ điều gì.
"Cái vị Kỷ ..." Cô gái tóc ngắn mấp máy môi, cuối cùng chỉ thể cảm thán, "Thật là thể ngờ nổi."
"Chi Chi, cô sớm phận của Lê Khinh Nhan hề đơn giản ?" Một khác cất lời với giọng điệu chua chát.
Đào Chi Chi khẽ giật khóe miệng: "Làm mà chứ? Chuyện ai mà nghĩ nổi cơ chứ?"
Tuy bữa tiệc diễn suôn sẻ, nhưng quả thực quá kịch tính.
Vị hôn thê cũ của Cố Ngôn Đình, tưởng chừng đá văng khỏi giới thượng lưu – Lê Khinh Nhan, mà trở về với một tư thái thể ngờ.
Các cô thể hình dung , chỉ trong vài ngày tới, câu chuyện chấn động sẽ lan truyền khắp giới thượng lưu.