Nếu điều tra camera, chẳng hành vi của ghi rành rành ?
"Kỷ , cái ..." Sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu về phía Kỷ Tự Minh, lo lắng sốt vó. Số tiền sẽ bắt bồi thường chứ?
chỉ theo lệnh, đích Kỷ bảo thế! Còn hứa khi xong việc sẽ tiền thưởng. Cậu chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nếu quả thật bồi thường, dù cố gắng việc cả đời cũng trả nổi bức tranh hơn mười triệu .
"Được ." Kỷ Tự Minh lạnh lùng phất tay, hiệu cho bồi bàn lui xuống.
Anh chẳng thèm bồi bàn đang thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bước hai bước về phía , ngạo mạn xuống Lê Khinh Nhan.
"Xem , cô quả nhiên lành sẹo quên đau, dám chuyện kiểu với ," Anh nhếch khóe môi, giọng điệu đầy ẩn ý, "Chuyện hơn mười năm về , cô đừng là quên nhé?"
Kỷ Tự Minh đương nhiên ám chỉ đến chuyện khiến gia đình họ Lê phá sản, đóng cửa công ty. Chẳng qua đối với những tin đồn năm đó, đa đều rõ lắm. Hôm nay lời của Kỷ Tự Minh, ít đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Thì , giữa hai còn ân oán cũ? Không trách Kỷ Tự Minh lời đều nhằm Lê Khinh Nhan, hóa cô sớm đắc tội với .
Nghĩ tới đây, ít đều lặng lẽ rời xa chỗ Lê Khinh Nhan đang . Không thể dây dưa với phụ nữ . Lỡ Kỷ Tự Minh hiểu lầm thì đúng là tai bay vạ gió.
Lê Khinh Nhan nhíu mày: "Đương nhiên nhớ. Nếu đây là yến tiệc của , chẳng thèm nhận thư mời của gì."
Mèo Dịch Truyện
Cô cố ý nhấn mạnh rằng thư mời là do Kỷ Tự Minh chủ động gửi cho cô, chứ cô cầu xin. Anh là chủ, cô là khách, chẳng lý lẽ nào khách đến mà chủ nhà ngăn cấm cả.
Nghe , sắc mặt của Tống Thính Liên và nhóm bạn cứng đờ. Nhất là Tống Thính Liên, cô tốn nhiều công sức mới xin một tấm thư mời từ tay bác gái. Mà Lê Khinh Nhan dễ dàng ?
Hơn nữa, giọng điệu của cô, dường như còn khinh thường bữa tiệc do Kỷ Tự Minh tổ chức, căn bản tham gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-chinh-trong-truyen-nguoc-van/chuong-241.html.]
Thấy Lê Khinh Nhan định rời , vẻ mặt Kỷ Tự Minh trầm xuống. Ánh mắt sắc lạnh tựa lưỡi d.a.o găm giữa trời đông buốt giá, ẩn chứa sự lành lạnh đến rợn .
Anh quát lớn: "Đứng !"
Lời dứt, khí lập tức trở nên đặc quánh, cả sảnh đường chìm tĩnh lặng tuyệt đối.
Tất cả ngừng xì xào, ánh mắt đổ dồn về phía Lê Khinh Nhan.
"Chị Lê..." Sắc mặt Đào Chi Chi trắng bệch.
Trước khi đến, cha cô dặn dò, nhất định gây chuyện trong bữa tiệc. Thế lực nhà họ Kỷ thứ gia đình cô thể đọ , việc lúc thực sự chẳng là một hành động khôn ngoan.
Thế nhưng, trong lòng ngừng giằng xé, Đào Chi Chi cuối cùng vẫn đặt ly rượu xuống, lên chuẩn bước tới.
Tim cô đập nhanh, lòng bàn tay thậm chí ướt đẫm mồ hôi.
"Ơ, cô thật sự định giúp cô ?"
Tống Thính Liên liếc cô một cái, khỏi khẩy một tiếng. "Lê Khinh Nhan nhận thư mời thì chứ? Chỉ cần đắc tội với Kỷ Tự Minh, cô cũng chẳng gánh nổi hậu quả ."
Giờ đây, e là còn kéo cả Đào Chi Chi rắc rối nữa.
Nghĩ , Tống Thính Liên hạ giọng trào phúng: "Cô sẽ quên chứ, cha cô còn trông cậy dự án hợp tác. Đừng vì một phút bốc đồng mà liên lụy công ty nhà đấy."
Cô sớm ưa Đào Chi Chi, thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của đối phương, cô cảm thấy vô cùng hả hê.