"Phó tổng?" Lê Khinh Nhan thấy Phó Thần Cảnh vẫn im lời nào, bèn đưa tay khua khua mặt .
Đến lúc Phó Thần Cảnh mới sực tỉnh, cuối cùng cũng lấy bình tĩnh.
Anh sắp xếp suy nghĩ, tổng kết tình hình hiện tại:
Lê Khinh Nhan , đó là điều nhất.
Lâm Huyền Trạch bỏng, điều quan trọng.
Thế là thu hồi tầm mắt, một nữa đóng cửa phòng tắm , hỏi cô: "Em cần hỗ trợ ?" Ví dụ như, dọn dẹp hiện trường gây án một chút.
Phó Thần Cảnh rõ ràng chút lo lắng chuyện sẽ ảnh hưởng đến Lê Khinh Nhan. Tuy nhiên, với phận của một nội dung tiểu thuyết, Lê Khinh Nhan sớm chuẩn chu thứ.
"Yên tâm ," cô , cầm lấy điện thoại di động của khẽ lắc, "Khoảnh khắc mở cửa thấy Lâm Huyền Trạch, lập tức ấn nút ghi âm . Ngọn lửa từ bùng lên, liên quan gì đến ."
Dù thế nào nữa, đoạn ghi âm ít nhất cũng thể chứng thực Lâm Huyền Trạch lẻn phòng cô dụng ý riêng, mà đó cô hề .
Cho dù cô thật sự gì chăng nữa, đó cũng thuộc về tự vệ chính đáng.
Mèo Dịch Truyện
Huống hồ, những thứ khác trong phòng đều bình thường, chỉ thể Lâm Huyền Trạch cháy – từ góc độ nào cũng chỉ thể kết luận là tình cờ tự bốc cháy, đó thiêu thành cái dạng .
"Thì là ..." Phó Thần Cảnh trầm ngâm một lát.
Mặc dù hẳn là tin những chuyện huyền bí, nhưng thấy cảnh tượng , cũng thể thừa nhận, cái sự "tự nhiên" đến quá đúng lúc.
Phó Thần Cảnh nhịn đầu thoáng qua phòng tắm, Lâm Huyền Trạch vẫn còn thoi thóp đó, một mảng da nào lành lặn. Hoàn thể tưởng tượng lúc đốt khủng khiếp đến mức nào.
"A..."
Lâm Huyền Trạch khẽ rên một tiếng.
Anh đau đến mức ý thức mơ hồ, một chỗ nào lành lặn. Vào giờ khắc , thậm chí chỉ c.h.ế.t cho xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-chinh-trong-truyen-nguoc-van/chuong-223.html.]
Loáng thoáng, thấy một giọng nam quen thuộc vang lên. "Lại , đều là lửa, em thương ?"
Tựa hồ là giọng của Phó Thần Cảnh?
Giọng chút bực bội của Lê Khinh Nhan truyền đến: "Bỏng thì . Chỉ là khi giằng co, khuỷu tay cẩn thận xước một chút thôi."
Lâm Huyền Trạch hai chuyện, đau đến mức cả phát run.
Suy nghĩ của vận chuyển chậm chạp, thậm chí còn tâm trí tự hỏi tại Phó Thần Cảnh xuất hiện ở đây. Trong lòng lúc chỉ còn một ý niệm duy nhất: Vết trầy ư?
Toàn đều thiêu cháy thành thế , mà hai tìm bác sĩ, còn ở đó thản nhiên thảo luận về một chút trầy da nho nhỏ ?
Lâm Huyền Trạch cố gắng nhúc nhích ngón tay, nhưng chỉ thấy vô ích.
Cùng lúc đó, thấy giọng của Phó Thần Cảnh tiếp tục vang lên, rõ ràng mang theo sự lo lắng.
"Vết thương khá nghiêm trọng. sẽ cho mua thuốc, lát nữa bôi cho em.”
Lê Khinh Nhan chút bất đắc dĩ: "Không cần phức tạp thế, chỉ cần dùng nước đá chườm là ."
Phó Thần Cảnh: "Bôi thuốc thì hơn. Ngay lầu tiệm thuốc, sẽ bảo vệ sĩ mang thuốc lên."
Toàn Lâm Huyền Trạch lúc còn một chỗ lành lặn.
Ý thức của Lâm Huyền Trạch vốn mơ màng, nhưng đoạn đối thoại giữa hai họ kích thích khiến tỉnh táo hơn hẳn.
Cảm xúc phẫn nộ và oán hận đan xen, chỉ hận thể ngất lịm ngay lúc đó.
Quả nhiên, lâu , cửa phòng gõ vang. Lần , chỉ vệ sĩ mang thuốc lên mà cả xe cứu thương cũng vặn đến nơi.
Nhân viên y tế nâng cáng cứu thương vội vàng chạy tới, thấy Phó Thần Cảnh đang cầm thuốc tiến về phía Lê Khinh Nhan, liền nghĩ cô là thương.