Thế nhưng mà tổ tiết mục rõ ràng chuẩn bánh mì cho từng khách mời, trong túi vật dụng của Lâm Huyền Trạch còn mì ăn liền và đồ ăn vặt. Nhìn thế nào cũng giống như là thiếu thốn lương thực.
Mèo Dịch Truyện
"Cái gì? ngốc ? Lo lắng mãi nhưng kết quả là Lâm Huyền Trạch căn bản hề bệnh gì?"
"Ai đó giúp với, Lâm Huyền Trạch chịu ăn mì gói, cũng chịu gặm bánh mì nên cuối cùng mới đói đến ngất xỉu ư?"
"Chuyện ... chúng thật sự trách nhầm tổ tiết mục ." "Nói thẳng nhé. Đại thiếu gia chiều chuộng đến mức thì còn tới tham gia chương trình gì nữa?"
"Ha ha ha ha, khó trách bác sĩ kiểm tra kiểm tra , hóa nguyên nhân quá mức kỳ lạ, nếu là thì cũng thể tin nổi."
Trên giường bệnh, mí mắt Lâm Huyền Trạch khẽ rung rinh, cuối cùng cũng dấu hiệu tỉnh .
"Ưm..."
Ngón tay giật nhẹ, khó khăn mở mắt.
Đào Chi Chi miễn cưỡng lấy bình tĩnh cơn sốc , thấy tỉnh liền vội vàng tới.
"Anh Trạch, tỉnh ? Anh thấy trong thế nào?"
Lâm Huyền Trạch quanh một lượt, một tay đỡ trán, cố gắng dậy từ giường.
Đào Chi Chi thấy thế thì nhẹ nhõm thở hắt .
"Bác sĩ đói dẫn đến hôn mê." Cô : "Anh Trạch, ít nhất cũng ăn chút gì đó để lấy sức chứ."
Đạo diễn cũng chậm trễ, lập tức sai mang một bát cháo nóng hổi tới.
" , Lâm tổng, ăn chút gì . Sức khỏe là quan trọng nhất." Giờ đây, ông bất chấp thứ chỉ cầu mong vị Lâm tổng ngàn vạn đừng xảy bất kỳ chuyện ngoài ý nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-chinh-trong-truyen-nguoc-van/chuong-185.html.]
Chương trình của bọn họ vốn đang trong tình cảnh bấp bênh lắm , chịu nổi loại giày vò nữa .
nhanh đó, đạo diễn phát hiện rằng ông thật sự vẫn còn ngây thơ khi nghĩ rằng chuyện sẽ đơn giản.
Bởi vì, mặc dù đối mặt với món cháo nóng hổi thơm ngon , Lâm Huyền Trạch vẫn bất kỳ dấu hiệu nào là ăn cả.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng tắp, chịu hé chút nào.
Mọi trong phòng phát sóng trực tiếp: "..."
Xương cốt cũng cứng phết đấy, thà c.h.ế.t cũng chịu ăn một miếng nào.
Thật hổ danh là Lâm Huyền Trạch mà.
Lâm Huyền Trạch thức ăn mắt, cảm giác đói khát trong bụng điên cuồng gào thét nhưng chẳng cách nào để giải quyết.
Khoảnh khắc đó, chỉ ước thể ngất lịm giường. Ít nhất như , sẽ chịu đựng mùi đồ ăn tanh tưởi và sự tra tấn tinh thần khủng khiếp như hiện tại.
Lâm Huyền Trạch một tay chống , khó nhọc dậy từ giường, ánh mắt xuyên qua cửa sổ về phía khu cắm trại.
Rõ ràng, tình hình của các khách mời khác cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Hiện tại, họ đang cật lực dọn dẹp mớ hỗn độn bên trong lều.
Trong khi đó, Lê Khinh Nhan và Phó Thần Cảnh vẫn bặt tăm, xem vẫn trở về.
Chẳng tình hình Lê Khinh Nhan giờ . Mưa bão ngoài trời lâu như , e là cô cũng chẳng dễ chịu gì. Nghĩ bụng cũng là thảm hại nhất trong các khách mời, tâm trạng Lâm Huyền Trạch cuối cùng cũng dịu đôi chút.
Nghĩ , khẽ nắm lấy tay Đào Chi Chi, ý trấn an cô.
Anh rõ, lúc cần truyền dịch, chứ bất kỳ thức ăn nào qua đường miệng.