[Trời đất quỷ thần ơi, thẻ cơm kìa! Cười xỉu up xỉu down luôn đó ba ơi!]
[Quyết định chụp màn hình ngay và luôn! Biểu cảm của Cố tổng mà thành meme thì phí của giời!]
[Ai mà ngờ trong ví của Cố Ngôn Đình thẻ cơm như chứ? Tưởng tổng tài mây mà cũng "tiếp đất" ghê đó!]
Cố Ngôn Đình hiển nhiên cũng lường tình huống trớ trêu .
Anh khựng vài giây, mới hít sâu một , cố lấy bình tĩnh, điềm nhiên rút trong ví một tấm thẻ khác—
May mà trong ví cả tá thẻ đen. Rút nhầm một tấm thì , chẳng vẫn còn cả đống thẻ khác để thế ? Với tiền nhỏ thế , chắc chắn thành vấn đề.
Đời như là mơ... thực tế phũ phàng đến lạ.
Lần Cố Ngôn Đình rút , vẫn y chang, là một chiếc thẻ cơm mới tinh.
"Dạ quý khách, cái ..." Cô tiếp tân trân trối Cố Ngôn Đình móc chiếc thẻ cơm thứ hai, nét mặt cũng bắt đầu "hoang mang tột độ".
Cô chần chừ một thoáng, cuối cùng vẫn nhẹ giọng : "Chỗ chúng chấp nhận thanh toán bằng thẻ cơm, thưa quý khách."
Cố Ngôn Đình: "..."
Anh tất nhiên thừa ở đây thể dùng thẻ cơm để thanh toán hóa đơn!
Lúc , chỉ ánh mắt của các nhân viên xung quanh trở nên cực kỳ lạ lùng, mà ngay cả Hà Dao Chi cũng sắp giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa .
Cố Ngôn Đình cảm nhận vô ánh mắt "soi mói" đang đổ dồn , hít một thật sâu, dứt khoát rút tuốt tuột tất cả các loại thẻ trong ví .
Nhiều thẻ như thế , chẳng lẽ nổi một tấm dùng để thanh toán chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-chinh-trong-truyen-nguoc-van/chuong-18.html.]
Thế là, ánh mắt chăm chú như soi mói của , Cố tổng vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, lượt rút từng tấm thẻ .
Một, hai, ba, bốn...
Không ngoài dự đoán... tất cả đều là thẻ ăn.
Ví tiền của chắc chắn đánh tráo . Mà điều càng khiến "hoang mang tột độ" hơn chính là, mỗi tấm thẻ cơm đều in rõ tên . Nói cách khác, đây đích thị là thẻ cơm của chính Cố Ngôn Đình!
[Đỉnh cao thật sự! Tại trong ví của Cố tổng là thẻ cơm trời đất ơi?]
[Xin nha, nhưng mà thật sự nhịn , ha ha ha ha ha.]
Mèo Dịch Truyện
[Nhiều thẻ thế , Cố tổng cũng chẳng dùng hết .]
[Ủa, mỗi lo hai họ thanh toán kiểu gì ? Chi Chi hôm nay còn mang ví tiền mà.]
Tiếp tân ngẫm nghĩ một lát, đề nghị: "Hay là hai vị thử hỏi mượn thẻ ngân hàng từ các khách mời khác xem ?"
Trong thế giới tiểu thuyết , những giao dịch chuyển khoản lớn đều bắt buộc dùng thẻ ngân hàng, đó cũng là lý do Cố Ngôn Đình luôn thẻ đen trong .
Thanh toán bằng điện thoại di động thì vẫn , nhưng thường chỉ áp dụng cho những khoản nhỏ vài trăm, vài nghìn. Hạn mức chi tiêu một ngày tối đa là hai mươi vạn.
Trong khi đó, tiền mà Cố Ngôn Đình và Hà Dao Chi cần chi trả hiển nhiên vượt xa con hai mươi vạn .
Hà Dao Chi lúc chẳng còn giữ vẻ bình tĩnh tự tin như ban đầu. Cô mím chặt môi, cố gắng lắm mới duy trì nét mặt điềm nhiên.
[Không thẻ ngân hàng, chỉ dựa điện thoại để thanh toán thì nhiều nhất cũng chỉ vài chục vạn thôi. Làm mà gom đủ tiền lớn thế chứ?]