Cơn bão ập đến đột ngột, một dấu hiệu cảnh báo, khiến thứ trở tay kịp.
Và đúng theo ‘luật’ của những nữ chính trong các truyện ngược thảm, Lê Khinh Nhan cùng Phó Thần Cảnh tình cờ phân đội đến khu rừng phía đông.
Địa hình khu vực vốn vô cùng hiểm trở, cộng thêm gió giật mạnh và mưa như trút nước bất ngờ ập xuống, khiến hai họ chẳng thể tiến thêm một bước.
Mèo Dịch Truyện
Chẳng còn cách nào khác, cả hai đành trở hang động trú mưa. cơn bão những dấu hiệu ngớt, mà càng lúc càng dữ dội hơn, dự kiến sẽ kéo dài suốt cả ngày đêm.
Và quả nhiên, nữ chính cảm lạnh nghiêm trọng, sốt cao hạ trong hang động, suýt nữa thì mất mạng.
Các đội khách mời khác cũng khá khẩm hơn là bao.
Khu vực của họ tuy địa hình bằng phẳng, đường xá cũng dễ hơn, nhưng màn mưa xối xả, dù cố gắng hết sức, họ vẫn vật lộn lắm mới trở về khu lều trại.
Thế nhưng, sấm chớp giật liên hồi, gió rít mạnh, cộng thêm nước ngập lênh láng mặt đất biến bộ khu cắm trại thành một bãi chiến trường.
Không ít vật dụng cá nhân gió cuốn phăng, ngay cả những chiếc lều kiên cố cũng xô lệch, tàn phá đến mức biến dạng trận bão.
Ai nấy đều khốn đốn tả vì trận thiên tai quái ác , duy chỉ Lâm Huyền Trạch là một ngoại lệ.
Tối qua, Lê Khinh Nhan tranh thủ những chương mới nhất của cuốn tiểu thuyết.
Thì , chỉ một lát khi xuất phát, Lâm Huyền Trạch cuối cùng cũng chịu nổi cơn đói khát hành hạ, sắc mặt tái nhợt còn chút huyết sắc, chẳng thể bước tiếp.
Ban tổ chức chương trình nhận thấy tình hình bất , lập tức cử đưa về khu lều trại, để đội ngũ y tế chuyên trách chăm sóc.
Thế là, Lâm Huyền Trạch may mắn thoát khỏi cơn bão dữ dội một cách thần kỳ.
Trong khi những khách mời khác đều ướt sũng như chuột lột, ung dung giường bệnh trong du thuyền sang trọng, tận hưởng sự đãi ngộ của một vị khách VIP.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-chinh-trong-truyen-nguoc-van/chuong-174.html.]
Lê Khinh Nhan thầm nhủ, ánh mắt kìm mà liếc về phía Lâm Huyền Trạch.
Cả hai đều là nhân vật chủ chốt trong cuốn tiểu thuyết, nhưng tại nữ chính luôn gánh chịu tai ương, trong khi những nhân vật nam may mắn đến khó tin?
Thật sự là một sự bất công trắng trợn!
“Đồ đạc thu dọn xong , chúng thôi chứ?” Giọng Phó Thần Cảnh trầm ấm vang lên ngay sát bên tai cô, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.
Lê Khinh Nhan giật hồn, đầu thấy Phó Thần Cảnh đó, tay là chiếc ba lô cá nhân sắp xếp đấy.
À , suýt nữa thì cô quên mất.
Phó Thần Cảnh, cái tên ‘phản diện’ cũng đen đủi kém gì cô.
Dù đến , cả hai họ đều gặp vận rủi đeo bám, đúng là ‘oan gia ngõ hẹp, chung thuyền chung phận’ thể tách rời.
“Chờ một chút, sẽ ngay.” Lê Khinh Nhan vội vã đáp lời Phó Thần Cảnh, đó nhanh nhẹn trở lều trại, gia cố kỹ lưỡng những điểm yếu và buộc chặt thứ .
Để phòng trường hợp nhất, Lê Khinh Nhan nhờ Phó Thần Cảnh khiêng hai tảng đá khá nặng, chèn lên các bao vật dụng và lều trại để cố định chắc chắn.
"Được , thì yên tâm còn vấn đề gì nữa." Lê Khinh Nhan hài lòng gật đầu.
Như , đồ đạc của bọn họ hẳn là sẽ gió thổi bay mất.
Tả Yên Nhiên vốn định xuất phát, nhưng thấy cảnh tượng đó, cô nhịn hỏi: "Chị Lê, hai đang gì thế ạ?"
Lê Khinh Nhan mỉm : "Chúng ngoài lâu như mà khu vực cắm trại trông coi. Dùng đá nặng giữ chặt thế thì dù gió lớn cũng thể thổi bay đồ đạc ."