Mang theo vài phần nghi hoặc, Đào Chi Chi nếm thử một đũa mì trong bát của . Sợi mì chín tới, dai ngon, kèm thêm chút gia vị đậm đà, mùi vị quả thực tồi chút nào.
"Hương vị ngon mà." Đào Chi Chi đầu về phía Lâm Huyên Trạch, lên tiếng khuyên: "Anh Trạch, thử một chút ."
Đâu nếm thử? Mà là... thể ăn !
Đồ ăn ngon bày mắt mà thể đưa miệng, cái cảm giác thật sự khó nên lời.
Lâm Huyên Trạch cảm thấy nặng nề, nhất là khi đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Đào Chi Chi, càng khiến thêm phần bứt rứt.
Mà biểu hiện của , mắt ngoài thành dáng vẻ đang khó chịu tột độ, mở miệng ăn mì.
"Đây là tình huống gì ? Lâm Huyên Trạch ghét mì gói đến thế ?"
"Thanh niên quả là nghị lực. Thay vì , ngửi mùi thơm thế chắc chịu nổi mất."
"Nhìn qua màn hình thôi mà thấy đói bụng cồn cào ... Lâm Huyên Trạch mệt mỏi suốt cả ngày, món ngon bày mắt mà vẫn nhẫn nhịn thế thì cũng tài thật."
"Có mỗi thấy khó chịu nhỉ? Nếu thích thì đừng nấu, phí đồ ăn ghê!"
Đào Chi Chi cũng đành chịu, chẳng hiểu nổi.
Nghĩ đến ngày mai còn hoạt động suốt cả ngày, cô suy nghĩ một chút : "Anh Trạch, nếu thích mì sợi, thử ăn thứ khác xem ? Ở đây vẫn còn mấy chiếc bánh mì con con đấy."
Lâm Huyên Trạch nhận lấy bánh mì nhỏ Đào Chi Chi đưa tới, nhưng tâm trạng vẫn chẳng khá lên chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-chinh-trong-truyen-nguoc-van/chuong-170.html.]
Giờ há miệng cũng , đổi sang món khác cũng chẳng ăn thua.
Lâm Huyên Trạch thể lý giải tình trạng hiện tại của bản , sắc mặt càng lúc càng tệ , ánh mắt chằm chằm chiếc bánh mì như đ.â.m thủng nó.
Đào Chi Chi ngây ngẩn: "Anh Trạch?"
"Chi Chi, cô cũng đừng cố gắng khuyên nhủ nữa." Lê Khinh Nhan ở bên cạnh nhàn nhạt lên tiếng: "Anh Trạch vẻ đói lắm , chúng đừng ép nữa."
Ai đói? Anh rõ ràng đói đến mức bụng réo ầm ĩ!
Lâm Huyên Trạch cố nhịn cơn đói cồn cào, khó nhọc đầu, chỉ thấy Lê Khinh Nhan đang thản nhiên tươi rói, rõ ràng đang hả hê.
Anh thể tin nổi.
Lê Khinh Nhan rõ bệnh đau dày, bụng vốn . Trong tình huống như , mà cô hề quan tâm, trái còn cố tình những lời châm chọc đó?
Ngay đó, giọng của Lê Khinh Nhan vang lên: “ mà Lâm tổng ơi, kén ăn thế thì , để bụng đói đến mức đau dày thì chẳng chút nào.”
Mèo Dịch Truyện
Đào Chi Chi thế khẽ giật , cô cau mày: "Hình như Trạch từng đau dày..."
Cô nhớ rõ, Lâm Huyền Trạch từng kể với cô chuyện .
theo lời ám chỉ của , chuyện đều xuất phát từ sự thờ ơ của cha nuôi. Đào Chi Chi tự động suy diễn tất cả những điều là do họ ngược đãi con nuôi, vì thế cô căm ghét cha nuôi của Lâm Huyền Trạch đến tận xương tủy.
giờ nghĩ , nếu Lâm Huyền Trạch thật sự ngược đãi từ nhỏ, thể kén ăn đến mức ngay cả mì gói cũng thèm động đũa?