Lâm Huyền Trạch nheo mắt.
Chuyện chương trình xảy sự cố, cũng từng qua.
Chỉ là nghĩ đến nó thường xuyên đến mức .
"Được ." Anh sửa ống tay áo, dậy, giọng điệu chút lạnh nhạt, "Hy vọng trong thời gian tới, chương trình của quý vị thể diễn suôn sẻ hơn một chút, đừng để xảy sự cố nào nữa."
Vị đạo diễn ho khan một tiếng, gật đầu đầy chột : "Cố gắng... Chúng nhất định sẽ cố gắng hết sức." Nếu là đây, ông nhất định sẽ cam đoan rằng chuyện sẽ bao giờ xảy nữa.
mà, khi trải qua nhiều sự cố ngoài ý đến , giờ đây ông cũng chẳng dám đảm bảo một trăm phần trăm nữa.
"Anh Trạch, giờ ạ?" Đào Chi Chi kéo cánh tay Lâm Huyền Trạch, ánh mắt hướng về phía hộp quà bên cạnh: "Món quà mang luôn là cứ để đây ạ?"
Ánh mắt của Lâm Huyền Trạch cũng hướng về phía hộp quà.
Lần , chuẩn nhiều món quà cho Đào Chi Chi, bộ đều đóng gói tỉ mỉ.
Anh vì lý do gì khác, mà chỉ đơn giản là khiêu khích Lê Khinh Nhan.
Anh khiến cô nhận , việc từ bỏ để chọn Cố Ngôn Đình ngay từ đầu, chính là quyết định ngu xuẩn nhất đời cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-chinh-trong-truyen-nguoc-van/chuong-144.html.]
"À thì... cũng thể đặt đồ vật ở đây, giao cho tổ sản xuất chương trình của chúng bảo quản." Đạo diễn : "Cứ như , ngày mai nhóm sản xuất thể sắp xếp thứ theo trình tự, cũng bớt chút phiền phức."
"Vậy để ở đây ." Phó Thần Cảnh , lập tức đặt chiếc hộp lên bàn. Anh dậy, gật đầu chào tạm biệt hai , đó rời .
Lâm Huyền Trạch cũng sắp xếp đồ đạc của . Ánh mắt lướt qua hộp quà của Phó Thần Cảnh, trong lòng khẽ nhếch môi nhạo. Quả nhiên, Phó Thần Cảnh bận tâm đến chương trình truyền hình trực tiếp . Chiếc hộp trang sức nhẹ tênh , chỉ cần một cái là đủ đây chỉ là món đồ tùy tiện chọn, hề sự dụng tâm lựa chọn kỹ lưỡng.
"Như ... cũng ..." Khóe môi Lâm Huyền Trạch cong lên một đường mỏng. Chỉ cần như thế, hành trình đến hải đảo của Lê Khinh Nhan e rằng sẽ càng gian nan hơn.
Bệnh viện, phòng bệnh.
Tiết Tri Niên khó nhọc mở mắt, ngước trần nhà trắng toát và ánh đèn chói chang. Đầu óc hỗn loạn, chỉ lờ mờ nhớ rằng một giây còn đang chuyện ống kính, một giây liền như thứ gì đó đánh trúng, mất ý thức ngay lập tức. Anh đây là... xảy chuyện gì ?
"Anh Tiết, cuối cùng cũng tỉnh !" Người đại diện với vẻ mặt lo lắng vội vàng bước đến: "Sau khi thấy sét đánh, chúng ai nấy đều lo lắng cho ... ôi, may quá, cái mạng của xem như bảo ."
Tiết Tri Niên sững sờ, mấy dấu hỏi lớn từ từ hiện lên trong đầu. Anh sét đánh ư? Hóa , cảm giác đau đớn và tim đập nhanh đáng sợ lúc , thật là từ cú sét đó mà ?
nhanh, Tiết Tri Niên nhận điều gì đó, sắc mặt chợt tái . Nếu như nhớ nhầm, một giây khi sét đánh, rõ ràng còn thề thốt trời rằng bản thẹn với lương tâm.
Vậy nên... Tiết Tri Niên quả thực dám suy nghĩ sâu hơn.
Mèo Dịch Truyện