Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà - Chương 152
Cập nhật lúc: 2024-05-13 20:03:49
Lượt xem: 262
Đây là một cơ hội tốt.
Phương Bình hưng phấn nắm lấy hai tay: "Bà chủ, ngài cứ chờ mà xem, chuyện này tôi nhất định sẽ làm thật tốt."
Cô ấy vội vã đi ra khỏi cửa.
Thậm chí còn chưa kịp nói lời tạm biệt với Hồ Trân Trân.
Không ngờ mấy phút sau, Phương Bình lại dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về: "Không ổn rồi bà chủ!"
"Đồng Thụ hắn đã đến biệt thự Ngoạ Sơn rồi, còn đứng trước cổng biệt thự nói muốn chịu đòn nhận tội nữa!"
Đã đến rồi thì thôi, hắn còn cố tình dẫn theo nhiều phóng viên như vậy, rõ ràng là có ý đồ xấu đây mà.
"Chịu đòn nhận tội sao?"
Đến mí mắt Hồ Trân Trân cũng lười nâng lên: "Hắn có quỳ xuống không, có mang cành mận gai không?"
"Không, hắn chỉ đứng bên ngoài, cầm một cây gậy cao su, nói là bà chủ đánh hắn hai cái để xả giận.”
Đây là muốn dời đi sự chú ý của công chúng sao, từ vấn đề vệ sinh thực phẩm chuyển sang vấn đề đối thủ kinh doanh đấu đá nhau để hắn lấy lại được danh tiếng sao.
Trong lòng Hồ Trân Trân hiểu rõ.
"Để ý hắn làm gì, nếu hắn muốn lấy lòng thương cảm từ công chúng thì cũng phải có người hợp tác với hắn mới được."
Hồ Trân Trân cho một quả việt quất vào miệng: "Loại kỹ xảo vụng về như vậy, chỉ có loè được thiên hạ mà thôi."
Ngoài cửa.
Trời mùa hè nóng đến mức chịu không nổi.
Vào kỳ nghỉ hè, không khí xung quanh liền có thể biến thành một cái lò nướng, chỉ cần vài giờ là có thể nướng chín một người rồi.
Phóng viên bị Đồng Thụ gọi đến chịu không được nữa mà nổi giận với hắn.
"Đồng tổng, không phải ngài nói muốn nhận tội với Hồ tổng sao? Nhưng Hồ tổng đâu rồi?"
"Đúng rồi, chúng ta không thể đứng chờ như thế này mãi được đâu, Đồng tổng hay là ngài gọi điện cho Hồ tổng đi?"
Đồng Thụ đã hạ mình lắm mới làm ra chuyện này, nhưng khi nghe được lời thúc giục của phóng viên, vẻ mặt hắn càng ngày càng tối sầm lại.
"Đợi một chút đi, không phải lúc nãy giám đốc Phương vừa mới ra đây hay sao? Chắc chắn cô ta đã quay lại báo cho Hồ tổng biết rằng tôi đang ở bên ngoài, chắc chắn Hồ tổng sẽ ra thuyết phục tôi rời đi!"
Hắn càng nói thì càng không đáng tin.
Nhưng cũng may hắn có cho họ một ít tiền, nếu có thể bắt được tin tức này thì đây sẽ là một tin sốt dẻo, cho nên những phóng viên nhỏ này cũng đành nguyện ý chờ đợi.
Không nghĩ đến là bọn họ đã phải chờ đến năm giờ chiều.
Trời đã tối, Đồng Thụ cũng không đứng được nữa dứt khoát ngồi ở tảng đá ven đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-tro-thanh-phu-ba/chuong-152.html.]
Các phóng viên cảm thấy rất tức giận không cam lòng mà rời đi bởi họ đã dành ra nguyên một buổi trưa để đứng đợi, nên cũng ngồi xuống gần đó.
"Đồng tổng, chẳng phải ngài nói vụ thịt của nhà máy ngài là do Hồ tổng cho người tiết lộ ra hay sao? Tại sao ngài đã đến tận cửa rồi mà vẫn không thấy cô ấy xuất hiện?"
Lời nói này như một nhát d.a.o đ.â.m vào lòng Đồng Thụ.
Bình thường hắn ghét nhất là người khác không tôn trọng mình. Bây giờ hắn đã làm đến vậy rồi mà Hồ Trân Trân còn chưa có động thái gì, mà một tên phóng viên nhỏ lại mỉa mai hắn như vậy.
Khi hắn chuẩn bị tức giận thì tên phóng viên này đột nhiên đứng lên.
Xe của Hồ tổng, xe của Hồ tổng!"
Đồng Thụ sửng sốt vài giây, rồi mới ý thức được việc mình nên làm.
"Hồ tổng, tôi thật sự đã sai rồi…"
Đồng Thụ gào thét ầm ĩ, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt. Không đợi hắn nói thêm câu thứ hai thì cánh cổng của tiểu khu đã mở ra, xe của Hồ Trân Trân nhanh chóng lướt qua, không thèm liếc nhìn Đồng Thụ dù chỉ là nửa con mắt.
Các phóng viên ở đằng sau hắn đang chuẩn bị cầm máy ảnh lên chụp cũng sững sờ.
Họ liếc nhìn nhau, rồi từ từ đưa máy hướng về phía Đồng Thụ.
"Không thu được tin tức sốt dẻo, thì có tin giải trí cũng được."
Đến tối, khuôn mặt khóc lóc tèm nhem của Đồng Thụ đã xuất hiện trên weibo, hắn đã trở thành đối tượng để mọi người chế nhạo.
[Không phải chứ, ở độ tuổi này rồi mà còn bán thảm như thế sao.]
*Bán thảm: tỏ vẻ đáng thương
[Cười c.h.ế.t mất thôi. Tôi còn chưa khóc vì ăn thịt ở nhà máy hắn. Mà hắn đã khóc trước tôi rồi.]
[Hắn còn muốn kéo Hồ tổng xuống nước cùng sao. Thật không biết xấu hổ mà.]
[Khi nào thì thực phẩm Đồng Thụ đóng cửa vậy? Xem ông chủ bọn họ làm trò quỷ gì đây!]
Trần Khai nhìn Hồ Trân Trân đang ngồi trên sô pha đọc bình luận trên weibo.
Biểu cảm của Đồng Thụ khi nhìn thấy xe lướt nhanh qua thật buồn cười, làm cho Hồ Trân Trân người trong cuộc cười thật to.
"Kỹ năng diễn xuất Đồng tổng cũng kém thật, hắn gào thét nửa ngày mà trời mà chỉ có sấm sét không có mưa, thậm chí rơi một giọt nước mắt mà cũng không xong nữa chứ."
"Quả nhiên là vẫn chưa đủ thương tâm, đến nước mắt mà cũng keo kiệt như thế.”
Hồ Trân Trân mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn mới nhất của Ôn Lệ gửi đến, khóe miệng cong lên.
"Ai da, thật không khéo rồi, xem ra lần này Đồng tổng sẽ rất buồn lắm đây."
Hồ Trân Trân nhận được tin này thì rất chấn động.
Cô quay sang nhìn Trần Khai, Trần Khai cũng tháo kính ra xoa mắt vài lần vì không thể tin được những gì mình thấy trước mắt.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói một câu: "Mối quan hệ giữa ba người bọn họ có chút phức tạp…"