Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 98
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:46:35
Lượt xem: 242
Lúc này, một tiếng xào xạc vang lên, Kiều Nghệ và hổ mẹ cảnh giác nhìn, bốn người đàn ông xa lạ đang chậm rãi đi về phía bọn họ.
"Mày là Thẩm Chí Hủ đấy à? Sao mày lại dám có cái gan khiêu khích đội trưởng Lê?" Người đàn ông có râu nhìn Thẩm Chí Hủ từ đầu đến chân mấy lần, trong mắt
càng tỏ ra vẻ khinh thường hơn.
“Mày chẳng qua chỉ là một thằng mặt trắng dựa vào động vật biến dị để diễu võ dương oai thôi mà, còn tưởng rằng mi rất có năng lực cơ chứ? Nghe nói trong tay mày còn có một viên tinh hạch cấp 3 hệ hỏa nhỉ? Mau mang tới hiếu kính ông nội nào, nếu ông nội vui vẻ, có lẽ còn có thể bỏ qua cho mày đấy.” Nói xong hắn cười lớn, đám đàn em phía sau cũng cười vang lên.
Thật kinh tởm!
Kiều Nghệ tức giận đến xù lông lên, hung hăng thở ra một hơi mạnh, lộ ra hàm răng nanh mới mọc một nửa.
"Đồ súc sinh, rống cái gì mà rống?"
Gần như ngay lúc người đàn ông có râu hét lên chửi bới, hổ mẹ xông ra, dị năng hệ băng của nó hóa thành những mảnh băng đ.â.m vào bọn chúng.
Người đàn ông có râu phản ứng rất nhanh nhưng vẫn bị vụn băng đ.â.m mạnh vào vai.
"Chết tiệt! Xông lên, chúng ta hãy hợp sức tiêu diệt chúng!” Nói xong, anh ta dẫn đầu phóng một quả cầu lửa, đàn em phía sau cũng sử dụng dị năng của mình để chiến đấu. Một trong những người đàn ông thấp bé là người dị năng hệ tốc độ, anh ta cảm thấy kẻ yếu nhất là con hổ nhỏ, nên muốn nhanh chóng kết liễu nó.
Kiều Nghệ cảm cảm nhận được mối nguy hiểm, lập tức giải phóng dị năng của mình, giây tiếp theo, một tiếng nổ vang lên, màng kết giới của cô đánh bay vài người.
Dị năng giả hệ tốc độ lắc đầu choáng váng, phát hiện ra rằng con hổ trắng nhỏ đã biến mất, anh ta rất kinh ngạc, nghĩ đến kết giới mà bọn chúng vừa vô tình đụng phải, chúng biết rằng mình đã nhận sai tình báo, cái này là sao? Rõ ràng có hai con thú biến dị!
Đáng tiếc chuyện này hắn còn chưa nói cho tên đại ca biết, cổ họng đã nổi lên cơn đau rát, một dòng m.á.u lớn từ cổ phun ra.
Không chỉ dị năng giả tốc độ, mà ba người còn lại cũng bị lực lượng vô hình rạch đứt cổ họng, thậm chí còn không biết là ai đã g.i.ế.c mình, ngã xuống đất c.h.ế.t không nhắm mắt.
Hổ cũng sửng sốt, nó cảm cảm nhận được sát khí cuồng bạo trong cơ thể Thẩm Chi Hủ, nó sợ hãi lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm vào anh.
Kiều Nghệ cũng hồi phục sau cái c.h.ế.t của dị năng giả tốc độ, cô nhớ đến con heo zombie không thể giải thích được ở thành phố Lang, cách c.h.ế.t của những người này bây giờ gần giống với nó…
Ánh mắt cô từ từ rơi vào Người đẹp ốm yếu cách đó không xa.
Hiện tại, anh mặc áo sơ mi trắng, quần đen, nhìn sạch sẽ tươi tắn, giống như hoàn toàn không bị cảnh tượng đẫm m.á.u này vấy bẩn chút nào.
Thẩm Chi Hủ không để ý đến sự sợ hãi của hổ trắng lớn, nhẹ nhàng nói: "Ngao Ngao, em ở đâu?"
Ngay lúc gã đàn ông có râu mở miệng là anh đã nhịn không được muốn ra tay rồi, chẳng qua tốc độ của hổ trắng lớn nhanh hơn một chút, ai ngờ còn có đứa ngu không có mắt muốn đi đối phó hổ trắng nhỏ? Điều này hoàn toàn gợi lên sát khí mà Thẩm Hủ Chi vẫn luôn che giấu rất tốt, anh lập tức thả mấy lưỡi d.a.o không gian ra, tàn nhẫn xử lý hết đám người kia.
Khi Kiều Nghệ nghe thấy tiếng gọi của Người đẹp ốm yếu, cô vô thức thu lại sức mạnh của mình.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy bóng dáng của hổ trắng nhỏ, trên mặt mỉm cười: "Ngao Ngao, lại đây."
Nhưng hổ mẹ không thoải mái cào trên nền đất, trầm giọng phát ra một âm thanh mơ hồ.
Kiều Nghệ nghe thấy quay qua nhìn hổ mẹ, lại không phát hiện quai hàm của Người đẹp ốm yếu đang nghiến chặt, nụ cười trong mắt dần nhạt đi.
Anh không muốn hù dọa hổ trắng nhỏ nên luôn giấu giếm sự thật về dị năng không gian của mình có thể sử dụng để tấn công, nhưng không ngờ hôm nay lại bị đám người c.h.ế.t tiệt này chọc tức, để cho cô phát hiện.
hổ trắng nhỏ sẽ sợ mình sao?
Anh không sợ ánh mắt thù ghét và sợ sệt của thiên hạ, anh chỉ sợ ánh mắt của hổ trắng nhỏ, tưởng tượng đến cảnh đến cảnh cô sẽ kiêng dè sợ hãi anh khiến Thẩm Chi Hủ hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Kiều Nghệ liếc nhìn hổ mẹ trấn an, sau đó bước từng bước về phía Người đẹp ốm yếu bằng đôi chân ngắn ngủn.
Cô dường như không bị ảnh hưởng gì, ôm lấy bắp chân anh như trước.
"Grừ grừ…" Người đẹp ốm yếu, đó là dị năng của anh hả? Anh thức tỉnh song hệ dị năng luôn á?
Thẩm Chi Hủ cúi người ôm hổ trắng nhỏ vào trong lòng, khi cảm nhận được sức nặng trong lòng mình, anh mới cảm thấy bản thân bình tĩnh trở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-98.html.]
"Ngao Ngao, em sợ tôi không?"
Kiều Nghệ kỳ quái nhìn anh.
"Grừ grừ…" Tại sao tôi phải sợ anh? Anh không có làm hại tôi mà?
"Em nhìn xem, Đại Bạch cũng không dám tới đây."
Kiều Nghệ nhanh chóng nhìn hổ mẹ, vẫy vẫy tay với nó.
"Grừ grừ…" Mẹ, mau tới đây! Đừng sợ Người đẹp ốm yếu, anh ấy sẽ không làm tổn thương chúng ta đâu!
Hổ mẹ nhìn chằm chằm vào bọn họ, như đang cân nhắc thứ gì đó, cuối cùng dưới ánh mắt thúc giục của hổ con, hổ mẹ từng bước một đến gần.
Trái tim của Thẩm Chi Hủ hơi chùng xuống từ từ thả lỏng.
“Ngao Ngao thật tốt!” Thẩm Chi Hủ ôm chặt hổ trắng nhỏ: “Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương hai mẹ con.”
Anh nhẹ nhàng nói câu cuối cùng, hai con hổ trắng đều có thính giác rất tốt nên đương nhiên nghe rõ.
Lúc này hổ mẹ cũng ngẩng đầu nhìn Thẩm Chi Hủ mấy lần, đôi mắt hổ bình tĩnh, như đang suy nghĩ điều gì đó.
***
“Lách tách…”
Tiếng những cành cây khô cháy vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Thẩm Chi Hủ ngồi trước đống lửa, lặng lẽ nhìn nước nóng trong nồi. Sau khi nước sôi, anh mới nhìn hổ trắng nhỏ đang ngủ ngon lành trong lòng hổ trắng lớn.
Dường như hổ mẹ cảm nhận được điều gì đó, ngước mắt lên liếc nhìn anh một cái.
“Ngao Ngao vẫn ổn chứ?” Thẩm Chi Hủ nhẹ giọng hỏi như thể sợ đánh thức hổ trắng nhỏ đang ngủ say.
Hổ mẹ khẽ gật đầu, âu yếm l.i.ế.m đầu hổ con.
Thẩm Chi Hủ xoa nhẹ ngón tay, ánh mắt ảm đạm.
Sau khi Xử lý đám tạp nham kia không lâu, hổ trắng lớn đi săn và ăn no xong, bọn họ lại tiếp tục chuẩn bị tiến vào thành phố Quang Minh.
Nhưng trên đường đến thành phố Quang Minh, hổ trắng nhỏ cứ ngáp liên tục, Thẩm Chi Hủ cảm thấy không đành lòng khi nhớ tới dáng vẻ rũ rượi của cô lúc sáng nay vậy nên không vội đến thành phố Quang Minh mà hỏi ý kiến Đại Bạch trước. Sau khi nó đáp lại bèn đi tìm một ngôi làng gần đó, anh và Đại Bạch cùng nhau tiêu diệt một số ít zombie trong làng rồi nghỉ ngơi tại một căn nhà ở đó.
Vốn dĩ hổ trắng nhỏ không mấy tình nguyện nghỉ ngơi trong cái làng này, nhưng vừa mới dọn chỗ xong thì cô đã dựa sát vào người hổ trắng lớn rồi ngủ say, thỉnh thoảng còn ngáy khò khò.
“Tối qua xảy ra chuyện gì vậy?”
Lần đầu tiên Thẩm Chi Hủ nhìn thấy hổ trắng nhỏ như thế này, sợ trên người cô có vấn đề gì nên cẩn thận hỏi han hổ trắng lớn.
Hổ mẹ nghe vậy, dường như là nhớ đến vẻ bất an của nhóc con đêm qua, cau mày lại, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Thẩm Chi Hủ không hiểu, suy nghĩ một lúc quyết định tối nay không về căn cứ Hoài Long nữa, tránh cho mấy kẻ có mắt như mù đến thăm hỏi thêm lần nữa.
“Tối nay chúng ta qua đêm ở đây đi.”
Hổ mẹ chẳng bao giờ để ý sẽ qua đêm ở đâu, chỉ cần có nhóc con thì nó ở đâu cũng được, thế nên đã gật đầu đồng ý.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy bèn đặt một bát nước ấm trước mặt hổ trắng lớn, chăm chú nhìn hổ trắng nhỏ đang ngủ say rồi nói với hổ trắng lớn: “Để ta đi tìm quanh làng xem có còn vật tư không.”
Hổ mẹ vẫy vẫy cái đuôi, coi như là đáp lại Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ rời khỏi nơi ở, đi xung quanh tìm kiếm.
Anh khá là may mắn, tìm thấy một ít thức ăn trong căn hầm do một vài cư dân xây dựng.