Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 96
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:45:55
Lượt xem: 237
Hổ mẹ lặng lẽ nhìn đứa con của nó, khi cô tung ta tung tăng chạy tới, nó vẫy vẫy nhẹ móng vuốt lông xù của mình lên, nhẹ nhàng kéo cô đến trước mặt mình, chiếc lưỡi đầy đặn có lực từng chút l.i.ế.m mạnh lên đầu chú hổ con.
Kiều Nghệ mơ mơ màng màng, khi lấy lại tinh thần, cô khó khăn bò dậy, giơ móng vuốt lên ôm đầu hổ mẹ, cũng vươn đầu lưỡi nhỏ hồng hào mềm mại đáng yêu ra, cẩn thận l.i.ế.m lông trên trán cho hổ mẹ.
Thẩm Chi Hủ vừa từ phòng bếp đi ra, đã thấy cảnh hai mẹ con tình cảm như thế, trong lòng anh hơi động, lập tức lấy máy ảnh từ trong không gian ra. Sau khi vội vàng chụp lại cảnh này, đặt máy ảnh lại vào không gian, rồi lên tiếng nới với hai mẹ con.
"Ăn cơm thôi."
Nghe thấy giọng nói của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ lập tức thoát khỏi vòng tay hổ mẹ, quay người chạy về phía Người đẹp ốm yếu.
Hổ mẹ bị bỏ rơi dường như thoáng bất đắc dĩ, trong đôi mắt tròn xinh đẹp giống hệt hổ con đong đầy trìu mến, nó thong thả đứng dậy, chậm rãi tiến tới bàn ăn.
Trong phòng có một cái bàn, nhưng nó quá cao, không phù hợp để hổ trắng nhỏ ăn cơm, cho nên Thẩm Chi Hủ đổi một cái bàn nhỏ hơn. Mỗi ngày, mọi người đều ngồi xếp bằng trên tấm thảm dày, cùng nhau dùng bữa.
Hôm nay Thẩm Chi Hủ nấu thịt nướng, canh cà chua trứng, ngoài ra còn có một bát sữa dê ấm được chuẩn bị sẵn cho hổ trắng lớn.
Thẩm Chi Hủ nói xong thì bưng sữa dê đến trước mặt hổ trắng lớn, một bát khác chứa đầy thịt nai anh đặc biệt thái mỏng được đặt trước mặt hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ ngửi thấy mùi thơm, lập tức cúi đầu ăn, nhưng nhìn thấy cơm chiên trứng mà tối nay Người đẹp ốm yếu định ăn, cô dừng lại, vẻ mặt hoang mang mà ngóng nhìn anh.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, sao anh không ăn thịt?
"Grừ grừ…" Tôi sẽ càng ngày càng nặng, anh gầy như vậy, không ăn thịt làm sao ôm tôi được?
“Ngao Ngao, sao em không ăn?” Thẩm Chi Hủ dừng một chút, lông mày hiện lên một chút lo lắng: “Không thích hả?”
Đây là lần đầu tiên anh thử làm món thịt nướng, anh biết tay nghề của bản thân không thể so sánh được với anh Trần, vì vậy lo lắng hổ trắng nhỏ quen với món thịt nướng của anh Trần rồi sẽ không thích món ăn của anh.
Kiều Nghệ lắc đầu.
“Grừ grừ…” Không phải, Người đẹp ốm yếu à, sao anh không ăn thịt nai dzạ?
Thì ra không phải là không thích món ăn của mình, Thẩm Chi Hủ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến vừa rồi hổ trắng nhỏ thích canh cà chua trứng, nên đã đưa cho cô một bát.
“Canh cà chua trứng này, Ngao Ngao uống thêm đi.”
Kiều Nghệ liếc nhìn canh cà chua trứng, trong lòng có chút bất đắc dĩ, biết Người đẹp ốm yếu không hiểu ý mình đành chỉ chỉ vào bát của anh, sau đó chỉ vào bát của mình.
"Grừ grừ…" Người đẹp ốm yếu, nên ăn nhiều thịt mới được!
Thẩm Chi Hủ lập tức hiểu ra: "Ngao Ngao muốn hỏi tại sao tôi lại không ăn thịt à?"
Kiều Nghệ vội vàng gật đầu.
"Ngao Ngao cứ ăn đi. Tôi không thích ăn thịt nai."
Người đẹp ốm yếu đang nói dối! Cô không tin đâu!
Kiều Nghệ bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào Người đẹp ốm yếu, như thể anh không ăn thịt nai thì cô cũng sẽ không ăn.
Hổ mẹ tập trung vào l.i.ế.m sữa dê của mình, ánh mắt cũng rơi vào thế giằng co giữa một người một hổ, dường như nó thấy việc này rất thú vị, thỉnh thoảng lại quét cái đuôi xuống đất.
Thẩm Chi Hủ thật sự không có cách nào đối phó hổ trắng nhỏ nên đã dùng đũa gắp mấy miếng thịt nai cho vào bát.
"Ngao Ngao như vậy đã được chưa?"
Kiều Nghệ mặc dù không hài lòng vì Người đẹp ốm yếu chỉ ăn nhiêu đó, nhưng cô cũng biết dù có thế nào Người đẹp ốm yếu cũng không thể ăn thêm được nữa, nên cúi đầu bắt đầu ăn.
Thẩm Chí Húc thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa lên thưởng thức bữa tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-96.html.]
Một người hai hổ ăn tối hòa thuận.
Sau khi Thẩm Chi Hủ dọn dẹp đống hỗn độn xong, anh lấy ra tinh hạch hôm nay đã giao dịch, đặt tinh hạch cấp 4 chứa đựng năng lượng càng mạnh hơn trước mặt hổ trắng lớn.
Anh suy nghĩ vài giây rồi chậm rãi nói: "Ta không biết gọi mi như thế nào? Ta nghe thấy Trình Dao gọi mi là Đại Bạch, ta có thể gọi mi như vậy được không?"
Đối với hổ mẹ mà nói, cái tên này chỉ là danh xưng,thú hai chân từng nuôi nó trong vườn thú cũng gọi như vậy, nên nó chậm rãi gật đầu.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy thì thả lỏng ra như đã giải quyết được vấn đề gì đó, cười nói: "Đại Bạch, đây là tinh hạch cấp 4, mi có thể thử hấp thu."
Hổ mẹ không chút do dự, giơ chân lên đặt lên tinh hạch cấp 4, năng lượng to lớn hóa thành dòng điện ấm áp truyền vào tứ chi và xương cốt của nó, khiến nó kêu grừ grừ thoải mái.
Kiều Nghệ chậm rãi chớp đôi mắt tròn xoe, cẩn thận quan sát hổ mẹ hấp thu tinh hạch.
Sau khi tinh hạch dưới móng vuốt của hổ mẹ hóa thành tro bụi, nó lắc người sảng khoái, nếu như không biết trước điều này là không thích hợp ở nơi thú hai chân sinh sống, thì nó đã ngửa đầu lên trời gầm lên vui sướng rồi.
"Grừ grừ…" Mẹ, mẹ ơi, mẹ cảm thấy thế nào rồi?
Kiều Nghệ hào hứng đi vòng quanh hổ mẹ, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng sau khi hổ mẹ hấp thu tinh hạch trong giây lát, dị năng trong cơ thể hổ mẹ đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, dường như tinh hạch cấp 4 thực sự có tác dụng tốt đối với hổ mẹ.
Cô dùng ánh mắt vui mừng nhìn hổ mẹ, rồi chợt nhận ra rằng chỉ có một lõi tinh hạch cấp 4 nhưng Người đẹp ốm yếu lại hào phóng đưa nó cho hổ mẹ…
Cô không khỏi quay đầu lại nhìn Người đẹp ốm yếu, thấy vẻ mặt anh dịu dàng không có chút gì là kì lạ, cô không nhịn được đi tới nằm lên đầu gối của Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ…" Người đẹp ốm yếu ơi, anh tốt bụng quá trời luôn !
Zombie hệ thổ bị Người đẹp ốm yếu xử lý, tinh hạch của zombie hệ thổ này có thể đổi lấy tinh hạch cấp 4, lại không tự sử dụng mà là đưa cho hổ mẹ, điều này chứng tỏ Người đẹp ốm yếu rất tốt với hai mẹ con cô.
Làm sao một người tốt như vậy trong tương lai lại có thể trở thành nhân vật phản diện hủy diệt thế giới chứ?
Kiều Nghệ không hiểu, chỉ có thể kiên quyết tự nhủ với mình rằng cô sẽ ở bên cạnh Người đẹp ốm yếu, ngăn cản anh dấn thân vào con đường trong tiểu thuyết gốc.
“Ngao Ngao sao vậy?” Thẩm Chi Hủ bóp c.h.ặ.t c.h.â.n hổ trắng nhỏ, xúc cảm khối thịt dưới tay thật dễ chịu làm cho anh thích thú không thể buông xuống được
"Grừ grừ…" Đợi chúng ta có tinh hạch cấp 4 tiếp theo sẽ để cho Người đẹp ốm yếu hấp thu, nhớ chưa?
“Hả?” Thẩm Chi Hủ nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Kiều Nghệ: "..."
Haizz, bây giờ cho dù cô có nói gì với Người đẹp ốm yếu, anh cũng sẽ không hiểu, đợi đến lúc đó cô nhắc lại là được.
"Đúng rồi, đây là tinh hạch cấp 3, em có thể hấp thu." Hôm nay bọn họ đổi được mấy viên tinh hạch không thuộc tính cấp 3, nhưng anh không để hổ trắng nhỏ hấp thu hết mà đưa cho cô hai viên trước.
"Phần còn lại sẽ được hấp thu vào ngày mai. Về dị năng, chúng ta không thể chỉ dựa vào việc hấp thu tinh hạch mà còn cần nâng cao khả năng nắm bắt dị năng của bản thân. Em hiểu không?"
Vốn dĩ anh nói chuyện này cho hổ trắng nhỏ, nhưng không ngờ hai mẹ con đều gật đầu hiểu ý.
Đúng là mẹ con!
Thẩm Chi Hủ nén lại nụ cười, ánh mắt trở nên ôn hòa hơn…
***
Đêm khuya, ánh trăng sáng như gương, trong căn cứ không gian yên ắng vang lên giai điệu du dương.
Hổ trắng nhỏ nép mình trong vòng tay của hổ trắng lớn co rúm lại như thể nghe thấy điều gì đó.
Con hổ trắng lớn trong giấc ngủ dường như cũng cảm nhận được điều gì, nó từ từ mở mắt trong bóng tối nhìn quanh phòng, sau khi không phát hiện ra điều gì bất thường nó mới từ từ nằm xuống, dùng đuôi quấn lấy đứa con nhỏ trong lòng chặt hơn nữa.