Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 90

Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:43:54
Lượt xem: 256

Hổ mẹ thậm chí còn không thèm nhìn đến con của nó, dứt khoát đi về chiếc đệm phía trước, nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy, nhân cơ hội vuốt ve hổ trắng nhỏ từ đầu đến đuôi, sau đó mới chậm rãi nói: “Chờ một lát, tôi đi hầm thịt thỏ cho em ngay đây.”

Ồ được!

Kiều Nghệ vui mừng nhảy dựng lên tại chỗ mấy cái.

***

“Cậu nói Thẩm Chi Hủ không đồng ý tham gia nhiệm vụ quy mô lớn lần này với Lý Văn Bân sao?”

Trên tầng hai của biệt thự, Cố Hựu Kỳ mặc áo thun đen ngồi trong phòng sách, vừa xử lý công việc trước mắt vừa nghe Nhan Dục Chương báo cáo tình hình của Thẩm Chi Hủ ở bên kia.

“Đúng vậy, lúc bọn họ nói chuyện ở khu giao dịch của dị năng giả, Thẩm Chi Hủ nói anh ta không có hứng thú.”

“Không có hứng thú?” Cố Hựu Kỳ không khỏi dừng công việc trong tay, cầm lấy hộp t.h.u.ố.c lá bên cạnh, rút một điếu rồi dùng bật lửa châm lửa, sau đó ném hộp t.h.u.ố.c lá cho Nhan Dục Chương, đối phương cũng lấy một điếu, bên trong phòng khách sáng sủa lập tức tràn ngập khói thuốc.

“Đúng vậy, Thẩm Chi Hủ đã nói như thế.”

“Thú vị.” Cố Hựu Kỳ thở một làn khói, vẻ mặt mơ hồ.

“Đại ca, chúng ta có cần phải hỏi Thẩm Chi Hủ nữa không?”

“Không cần hỏi, Lý Văn Bân có chút giao tình với anh ta mà anh ta còn từ chối, sao có thể đồng ý với những người xa lạ như chúng ta được chứ?”

Nhan Dục Chương xấu hổ nói: “Anh nói xem Thẩm Chi Hủ này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy? Có vũ khí gây sát thương lớn lại không sử dụng, cứ phải thật sự giả ngốc ở lại căn cứ Hoài Long này sao?”

“Ai biết được?” Cố Hựu Kỳ nhún vai, nhớ đến hình ảnh ngày đó, anh ta không khỏi nói: “Xem anh ta nuôi dưỡng cưng chiều con hổ trắng nhỏ kia đi, nói không chừng là do không đành lòng để mẹ của hổ trắng nhỏ mang nó đi mạo hiểm đấy.”

“Cái gì, không phải chỉ là một con thú thôi sao?” Nhan Dục Chương không khỏi lẩm bẩm, giây tiếp theo, Cố Hựu Kỳ đã dùng bút đập vào trán cậu ta: “Á, đại ca, anh lấy bút đánh vào trán em làm gì hả?”

Vẻ mặt Cố Hựu Kỳ nghiêm túc: “Sau này đừng nói những lời như vậy, nếu không có ngày cậu c.h.ế.t như thế nào cũng không biết đâu.”

Nhan Dục Chương sờ sờ cổ của chính mình: “Không phải em chỉ nói với anh thôi sao?”

Cậu ta cũng biết Thẩm Chi Hủ thương yêu nâng niu hổ trắng nhỏ còn hơn con mọn, sao dám nói những lời này trước mặt Thẩm Chi Hủ được chứ?

“Ở trước mặt tôi cũng không thể nói như vậy.” Cố Hựu Kỳ nghiêm khắc nói.

“Em biết rồi, biết rồi.” Nhan Dục Chương rầu rĩ đáp lại.

“Dục Chương, cậu đừng trách tôi nghiêm khắc, thời thế bây giờ đã khác lúc trước rất nhiều, con thú trong miệng cậu có thể muốn lấy mạng của chúng ta vào một ngày nào đó, chỉ khi chúng ta có quan hệ tốt với nó thì mới có thể đảm bảo được sự tồn tại lâu dài của con người.”

Nhan Dục Chương tất nhiên hiểu đạo lý này, khi nhìn thấy Cố Hựu Kỳ tận tình nhắc nhở và khuyên bảo, không phù hợp với vẻ ngoài lưu manh thường ngày của anh ta, không khỏi mỉm cười toe toét.

“Đại ca, em hiểu rồi, sau này em sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa, nhưng mà anh như vậy thật giống sĩ quan huấn luyện trong quân đội nha.”

Cố Hựu Kỳ tức giận nói: “Tôi làm việc này là vì ai chứ?”

Nhan Dục Chương xấu hổ sờ mũi: “Đúng rồi đại ca, ngoại trừ Lý Văn Bân đến tìm Thẩm Chi Hủ, dị năng giả hệ mộc Trình Dao cũng đến tìm anh ta.”

“Cô ấy nói cái gì?”

“Không biết.” Nhan Dục Chương thành thật lắc đầu.

Cố Hựu Kỳ ừ một tiếng, ý bảo bản thân đã biết.

“Đại ca, anh cảm thấy chúng ta có nên chiêu mộ Trình Dao vào tiểu đội không?”

Tiểu đội Sấm Sét của bọn họ hoặc là không có đội viên nữ hoặc là quá ít, cũng đến lúc nên tuyển những đội viên m.á.u chiến mới rồi.

“Thế nào? Cảm thấy hứng thú với đối phương sao?” Cố Hựu Kỳ nhướng mày.

“Không có, em làm vậy còn không phải là muốn suy xét cho đại ca à?” Nhan Dục Chương nháy mắt.

Cố Hựu Kỳ: “...”

Anh ta không nhịn được ném một cây bút nữa.

Lần này Nhan Dục Chương đã có thể nhanh nhẹn né tránh.

“Ha ha ha, em đi hỏi thăm Trình Dao, xem cô ấy có hứng thú tham gia tiểu đội của chúng ta hay không nhé!”

Nói xong, Nhan Dục Chương lập tức chạy đi.

Cố Hựu Kỳ vừa cầm bút lên đành phải thả xuống, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Trình Dao, không khỏi sờ lên vết sẹo trên xương lông mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-90.html.]

Chậc, hình như đó đúng là kiểu người mà mình thích thật.

***

“Ngao Ngao, mau đi đánh răng.”

Thẩm Chi Hủ tắm xong, lập tức gọi hổ trắng nhỏ đang nằm trên lưng hổ trắng lớn lắc lắc tai.

Kiều Nghệ vừa nghe thấy, tức thì trượt xuống khỏi cơ thể của hổ mẹ, tung tăng chạy về phía Người đẹp ốm yếu, sau khi suy nghĩ đến chuyện gì đó, cô đột nhiên dừng lại.

“Ngao Ngao làm sao vậy?”

“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, lâu rồi tôi không ngâm mình trong nước, tôi muốn ngâm mình trong nước…

Kiều Nghệ đáng thương nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ không chịu nổi bộ dáng như vậy của hổ trắng nhỏ, cúi người, vuốt ve khuôn mặt hổ xù lông của cô.

“Làm sao vậy? Còn ra vẻ ấm ức đáng thương như thế nữa?”

Kiều Nghệ vùng vẫy một chút, tránh khỏi bàn tay của Người đẹp ốm yếu.

“Hửm?”

Kiều Nghệ còn làm động tác bản thân muốn ngâm mình trong nước.

Đôi mắt Thẩm Chi Hủ lộ ra sự mờ mịt, nhưng hổ trắng nhỏ vẫn kiên nhẫn lặp lại động tác thêm mấy lần nữa, lúc này anh mới hiểu.

“Ngao Ngao muốn ngâm mình trong nước sao?”

Đúng đúng đúng!

Đôi mắt của Kiều Nghệ sáng lên.

Thẩm Chi Hủ hiểu ý, tìm kiếm một lượt trong không gian, cuối cùng lấy ra một cái bồn tắm lớn đặt vào phòng tắm, mở vòi nước, bắt đầu đổ đầy nước vào trong.

“Ngao Ngao muốn nước lạnh hay nước ấm?”

“Grừ grừ...” Đều được đều được!

Thẩm Chi Hủ nghĩ nghĩ, vẫn nên để hổ trắng nhỏ ngâm nước ấm.

Chờ nước dừng lại, Kiều Nghệ nóng lòng muốn nhảy vào trong bồn tắm, nước b.ắ.n tung tóe lên người Thẩm Chi Hủ.

A, thật thoải mái!

Thẩm Chi Hủ bất lực lau bọt nước trên mặt.

“Ngao Ngao hư hư nha.” Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng đẩy đẩy cái đầu ướt đẫm nước của hổ trắng nhỏ.

Kiều Nghệ nhất thời cảm thấy có lỗi, kêu lên vài tiếng để lấy lòng anh.

“Ngao ngao ngao…” Thật xin lỗi, là do tôi quá sốt ruột, Người đẹp ốm yếu tha thứ cho tôi đi…

Nói xong, Thẩm Chi Hủ đứng dậy đi ra khỏi phòng tắm.

Vừa bước ra, anh nghe thấy tiếng động của hổ trắng lớn đang di chuyển lại gần.

Bỗng nhiên, Thẩm Chi Hủ có một dự cảm không tốt.

Quả nhiên, sau khi hổ mẹ nhìn thấy hổ con đang làm gì thì nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Hủ với đôi mắt màu xanh nhạt to tròn giống y đúc với nhóc con của nó, trong mắt tràn đầy khát vọng.

Không còn cách nào khác, Thẩm Chi Hủ đành phải cố gắng tìm kiếm một vòng trong không gian, tìm được một cái bồn tắm lớn nhất, đổ nước đầy hơn nửa bồn, rồi nhìn về phía hổ trắng lớn.

Hổ mẹ hài lòng, nhẹ nhàng bước vào, sau khi ngồi xuống thì co rút cơ thể lại, ngâm mình trong bồn tắm.

Thấy vậy, Thẩm Chi Hủ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, anh lại nghĩ đến máy chụp hình lấy liền tìm thấy hôm nay, trong lòng vừa nghĩ đến, đã lấy máy chụp ảnh ra chụp lại hình ảnh hai mẹ con cùng nhau ngâm nước.

Kiều Nghệ nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng Người đẹp ốm yếu kia rất thần bí, lúc bị cô nhìn lại thì giấu giấu tay ở sau lưng.

Cô l.i.ế.m liếm lông trên mép, đơn giản thu hồi ánh mắt, nhìn thấy hổ mẹ đang im lặng như một con gà ở bên cạnh, cô nghịch ngợm dùng đuôi đập vào mặt nước, vẩy nước lên người hổ mẹ.

Hổ mẹ: "..."

Hổ trắng lớn hiền lành nhìn nhóc con nhà nó. Kiều Nghệ cảm thấy xấu hổ nên thay đổi tư thế, tựa đầu vào mép bồn tắm, cả người ướt sũng.

Đôi mắt tròn ướt át nhìn hổ mẹ, nhìn thế nào cũng không thấy đủ. Hổ mẹ cũng cảm thấy như vậy, nó cúi xuống l.i.ế.m đầu đứa con.

Loading...