Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:43:20
Lượt xem: 262
Ôi, đã lâu lắm không ăn thịt sống rồi, cảm giác hơi nhớ nhung, có điều thịt con thỏ biến dị này thật đúng là ngon quá đi...
Hổ mẹ thấy nhóc con ăn ngon thì ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng nó chọn một hướng khác, nhanh chóng chạy qua đó.
Chuyện này thường xuyên xảy ra ở thành phố Lang, Kiều Nghệ biết hổ mẹ đây là đi săn một mình, thế nên cô không quá lo lắng, mà là ung dung thong thả ăn thịt thỏ.
Trái lại Cao Hoằng Khải vội vàng liếc nhìn phương hướng hổ trắng lớn rời đi: “Anh Thẩm, hổ trắng lớn muốn đi đâu thế?”
“Chắc là đi săn một mình thì phải.”
Cao Hoằng Khải thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra là như vậy.”
Thẩm Chi Hủ ngồi xuống bên cạnh hổ trắng nhỏ, im lặng nhìn cô ăn.
Kiều Nghệ bị nhìn đến hơi ngại ngùng, bèn xoay người lại, quay m.ô.n.g về phía Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ ngẩn ra, sau đó lại ý thức được đây là hổ trắng nhỏ đang xấu hổ, đáy mắt lóe lên nụ cười nhàn nhạt.
“Ngao Ngao xấu hổ rồi, da mặt em mỏng như vậy sao?”
Kiều Nghệ cũng lười trợn mắt nhìn Người đẹp ốm yếu, cảm thấy người như anh rất gian tà, thích trêu chọc cô, cô mới không mắc lừa đâu nhé!
Thẩm Chi Hủ khẽ cười khi thấy hổ trắng nhỏ không động đậy, anh liếc nhìn Cao Hoằng Khải có chút bứt rứt ở bên cạnh, vô cùng tốt bụng nói: “Trước tiên chúng ta ngồi đợi hổ trắng lớn trở về, nếu như anh nhàm chán, có thể đi dạo một vòng ở xung quanh.”
Cao Hoằng Khải nghe nói thế, trong lòng dâng lên cảm giác nóng lòng muốn thử: “Vậy được, anh Thẩm, tôi đi dạo một vòng quanh đây, rất nhanh sẽ quay về!”
“Đi đi.”
Anh ta mỉm cười cảm ơn, tiếp đó tùy tiện tìm một phương hướng rời đi.
Chẳng mấy chốc, khu vực này chỉ còn lại Thẩm Chi Hủ và hổ trắng nhỏ, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng nhai nuốt của cô và tiếng gió thỉnh thoảng lướt qua.
Kiều Nghệ mất một ít thời gian để ăn xong cục thịt do hổ mẹ cắn xé ra giúp cô. Cô vẫn chưa thỏa mãn, nhưng bản thân lại không có khả năng cắn xé thịt này, chỉ có thể xoay người lại nhìn về phía Người đẹp ốm yếu xin giúp đỡ.
“Grừ grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, anh cắt thịt ngon giúp tôi nhé?
Kiều Nghệ không quên chỉ vào thỏ biến dị.
Thẩm Chi Hủ hiểu được: “Em muốn tôi giúp đỡ à?”
Kiều Nghệ gật đầu.
Anh nhân cơ hội xoa xoa đầu hổ trắng nhỏ: “Lúc này em mới nhớ đến tôi sao?”
Kiều Nghệ: “...”
Không còn cách nào, cô chỉ đành nhìn chằm chằm Người đẹp ốm yếu không chớp mắt.
Thẩm Chi Hủ đối mắt với cô mấy giây, cuối cùng lấy d.a.o găm sạch mà bọn họ dùng lúc ăn thịt nướng, thành thạo cắt từng miếng thịt thỏ tươi ra.
Cô nhìn kỹ thuật dùng d.a.o của Người đẹp ốm yếu, đôi mắt tròn xoe sáng lên.
“Grừ grừ grừ...” Wow, Người đẹp ốm yếu à, anh thật là giỏi giang!
Một người một hổ dường như lại trở về lúc ăn thịt nướng trước kia, Thẩm Chi Hủ cắt thịt đút ăn, hổ trắng nhỏ ăn thịt, ăn đến ngon lành.
Chẳng qua trước khi ra ngoài, Kiều Nghệ đã ăn sáng xong nên thịt cũng không ăn quá nhiều, con thỏ biến dị cao nửa mét còn dư lại một phần tư, cô không nỡ lãng phí, bèn bảo Người đẹp ốm yếu cất thỏ biến dị vào không gian.
Cũng may trước đây Thẩm Chi Hủ có thu lấy tủ lạnh và máy phát điện, lúc này cất thỏ biến dị vào cũng có thể bảo quản được tươi ngon.
Kiều Nghệ ăn uống no say xong, ngồi xổm l.i.ế.m láp lông bên mép và móng vuốt.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy thế thì cảm thấy rất thú vị, thầm nghĩ đợi lát nữa đến đại lý xe có thể thu thập được máy ảnh chụp phim hay không, như vậy anh có thể chụp lại dáng vẻ đáng yêu của hổ trắng nhỏ lúc còn thơ ấu rồi.
Khoảng nửa tiếng sau, Cao Hoằng Khải trở lại, anh ta không về tay không, mà là bắt được một con thỏ bình thường, mặt mày phấn khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-88.html.]
“Anh Thẩm, tôi bắt được một con thỏ, lần này có thể cho cha mẹ tôi thêm thức ăn rồi.” Nghĩ đến đây, anh ta càng hưng phấn hơn.
Nhưng sau khi Kiều Nghệ nghe thấy hai chữ “cha mẹ”, cô không nhịn được nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
“Ngao Ngao sao thế?”
Kiều Nghệ lắc lắc đầu.
Cô chưa bao giờ nghe Người đẹp ốm yếu nhắc đến cha mẹ của anh, trong tiểu thuyết cũng chưa từng giới thiệu, có lẽ bọn họ đã không may mất mạng lúc tận thế nổ ra rồi nhỉ?
Kiều Nghệ nghĩ đến đây, cảm thấy đau lòng cho Người đẹp ốm yếu. Cô tiến tới, nâng chân nhỏ ngắn cũn leo vào lòng anh, đầu nhọ cọ cọ vào lồng n.g.ự.c anh.
“Ngao ngao...” Người đẹp ốm yếu à, sau này tôi sẽ ở bên anh!
Thẩm Chi Hủ ngạc nhiên lẫn mừng rõ, anh đưa tay gãi gãi cằm của hổ trắng nhỏ, yên lặng tận hưởng sự ấm áp trong phút chốc này.
Hơn hai mươi phút sau, hổ mẹ trở lại, nhưng nó không trở về một mình, mà là ngậm theo một con hươu cái bị cắn nát cổ họng. Nó từ từ đi đến bên cạnh Thẩm Chi Hủ, thả con hươu cái xuống, đôi mắt tròn xoe màu xanh nhạt nhìn anh chăm chú.
Lần này Thẩm Chi Hủ thật đúng là được yêu thương mà vừa mừng vừa lo: “Đây là cho ta sao?”
Hổ mẹ lạnh lùng gật đầu.
Thẩm Chi Hủ cười rạng rỡ: “Cảm ơn mẹ Ngao Ngao, ta rất thích.”
Dứt lời, anh thu lấy con hươu cái vào không gian ở ngay trước mặt bọn họ.
Hổ mẹ đã từng nhìn thấy thú hai chân tên là Trình Dao cất đồ vào không gian, cho nên cũng không kinh ngạc với hành động của Thẩm Chi Hủ cho lắm.
Ngược lại Cao Hoằng Khải lại mặt mày tràn đầy khiếp sợ há to mồm.
“Anh, anh Thẩm, anh còn là dị năng giả không gian ư?”
Anh ta nhận thấy đám người Thẩm Chi Hủ nhìn lại, sắc mặt rét run, lập tức nghiêm túc mở miệng: “Anh Thẩm, anh yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu!”
Thẩm Chi Hủ dời tầm mắt đi, cũng không thèm quan tâm anh ta có nói chuyện này ra hay không.
Cao Hoằng Khải thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Trời ạ, anh Thẩm thật là tuyệt vời quá đi, lại là dị năng giả song hệ! Bây giờ còn nuôi hai con hổ trắng, một con trong đó còn là động vật biến dị!
Quả nhiên, không so sánh sẽ không có đau thương mà, a hu hu!ಥ ̯ ಥ
Thẩm Chi Hủ không biết trong lòng Cao Hoằng Khải đang nghĩ gì, cho dù có biết cũng chẳng thèm để ý. Anh đứng dậy, dẫn hai con hổ trắng rời khỏi núi sâu, chuẩn bị đi tìm đại lý xe ngay bây giờ.
***
Lúc Thẩm Chi Hủ và những người khác trở về căn cứ Hoài Long thì trời đã tối.
Có thể nói, chuyến đi này bọn họ thu hoạch được rất nhiều thứ, ít nhất đã thu thập được tất cả những đồ vật mà Thẩm Chi Hủ muốn có.
Về phần Cao Hoằng Khải cũng được thơm lây, cùng vào đại lý xe và cùng nhau chiến đấu với đám người Thẩm Chi Hủ, thậm chí còn được chia cho vài viên tinh hạch cấp 2.
“Hoằng Khải, cậu về rồi à?”
Lý Văn Bân đợi ở trước cửa khu nhà của dị năng giả, nhìn Cao Hoằng Khải bình an vô sự trở về mới thở phào nhẹ nhõm được một hơi.
Cao Hoằng Khải nhìn thấy Lý Văn Bân thì sửng sốt: “Đội trưởng? Sao anh lại ở đây? Anh đặc biệt đứng đây chờ tôi về sao?”
Thật ra sau khi trở lại căn cứ Hoài Long, Lý Văn Bân luôn cảm thấy bất an trong lòng, bởi vì anh ta và Cao Hoằng Khải biết quá nhiều bí mật của Thẩm Chi Hủ. Mặc dù ngày thường Thẩm Chi Hủ vẫn luôn thờ ơ lãnh đạm với người khác, nhìn có vẻ như không để bụng chuyện gì, nhưng anh ta vẫn sợ sẽ có một ngày Thẩm Chi Hủ g.i.ế.c người diệt khẩu.
Cho nên hôm nay khi nghe thấy Thẩm Chi Hủ đưa Cao Hoằng Khải đi ra ngoài, trong lòng anh ta như thắt lại, sau khi xử lý xong những chuyện trước mắt, anh ta vẫn luôn chờ Cao Hoằng Khải trở về.
Bây giờ nhìn thấy đối phương có thể bình an vô sự quay lại, sự vui mừng không thể nào giấu được, lúc này anh ta mới cảm thấy an tâm, không trả lời thẳng câu hỏi của Cao Hoằng Khải mà nhìn con thỏ xám trong tay của đối phương.
“Đi lên núi sao?”
“Ừm, hổ trắng lớn muốn đi săn thú, cho nên tôi xung phong nhận việc dẫn anh Thẩm đi lên núi, ha ha ha, tôi cũng tự bắt được một con thỏ. Đội trưởng, tôi giỏi không?”