Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-06 20:50:07
Lượt xem: 28
“Grào, grào, grào!” Mẹ ơi, chúng ta chạy nhanh đi!
Không còn cách nào khác, Kiều Nghệ đành phải cắn đuôi hổ mẹ rồi cố gắng kéo mạnh về phía sau, dùng hành động ra hiệu cho nó nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Hổ mẹ không thèm để ý đến chút sức lực yếu như sên này mà chỉ liếc mắt nhìn Kiều Nghệ một cái, sau đó bình tĩnh nhìn đám zombie xấu xí dữ tợn, miệng nó há to phát ra một tiếng hổ gầm vang vọng. Cùng lúc đó, mấy nhũ băng tỏa ra hơi lạnh đột nhiên xuất hiện trong hư không “rào rào” đ.â.m vào đầu mấy con zombie kia.
Chỉ thấy nhũ băng đ.â.m trúng chính xác giữa hai đầu mày của zombie, tiếng gào thét đột nhiên im bặt, mấy bóng dáng gầy gò ầm ầm ngã xuống đất.
Kiều Nghệ nghe thấy tiếng zombie ngã xuống chợt khẽ sửng sốt, quay đầu ngơ ngác nhìn đám zombie đang nằm bất động trên mặt đất, ngay cả cái đuôi đang cắn trong miệng cũng quên nhả ra.
Hello! (′⊙w⊙)
Tôi là ai?
Đây là đâu?
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Sao đám zombie này lại ngã xuống thế?
Vô số câu hỏi liên tiếp hiện lên, thật đúng là phù hợp với một câu nói phổ biến trên mạng kiếp trước…
Cái đầu nho nhỏ, chấm hỏi to to. (〃ノωノ)
Hổ mẹ rút cái đuôi đang bị đứa con cắn trong miệng ra đồng thời cũng khiến Kiều Nghệ đang nghi ngờ cuộc đời tỉnh táo lại, hai mắt cô ngơ ngác nhìn hổ mẹ.
Vài giây sau, Kiều Nghệ giật mình rồi chợt chạy vòng quanh hổ mẹ vài vòng trên nóc xe cứ như vừa phát hiện ra được một vùng đất mới nào đó.
“Grừ grừ…” Ủa mẹ ơi, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
“Grừ grừ grừ…” Chính mẹ đã giải quyết những con zombie kia hay sao? Mẹ đã giải quyết như nào thế?
Kiều Nghệ thật sự không nhìn thấy hổ mẹ ra tay như thế nào, chỉ biết sau một tiếng gào thét vang vọng của hổ mẹ, đám zombie kia đã ầm ầm ngã xuống đất.
Chẳng lẽ hổ mẹ đã thức tỉnh dị năng như trong những cuốn tiểu thuyết tận thế kia? Lại còn là cái loại dị năng biến âm thanh thành hình thái tấn công nữa chứ?
Kiều Nghệ càng suy nghĩ, đôi mắt màu xanh nhạt càng sáng lên, tâm tình buồn bực trước đó cũng tan thành mây khói.
Đáng tiếc là hổ mẹ lại nghe không hiểu đứa con nhà mình có ý gì, mắt hổ mẹ lướt qua một vòng, phát hiện bốn phía không còn mùi hương khó chịu của lũ quái vật hai chân nữa thì mới ngậm lấy gáy của hổ con rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.
Kiều Nghệ: s(・` ヘ ´・;)ゞ
Mẹ ới, con còn chưa làm cho rõ mọi chuyện mà, trước mắt mẹ đừng dẫn con đi đâu hết á mẹ ơi!
Nhưng cho dù Kiều Nghệ có phản đối thế nào đi chăng nữa, hổ mẹ vẫn dẫn Kiều Nghệ chạy vào núi rừng phía sau khu biệt thự.
Zombie trên núi không nhiều lắm, chúng còn chưa kịp ngửi được mùi hương trên người hổ mẹ thì hổ mẹ đã nhanh chóng chạy về phía núi sâu, chẳng mấy chốc đã bỏ lại đám zombie ở phía sau.
Kiều Nghệ chưa từng được trải nghiệm tốc độ khiến hổ xót mặt như vậy, tiếng gió vù vù mơ hồ khiến cô đành phải nhắm hai mắt lại, sau đó dựng thẳng đôi tai tròn nhỏ của mình lên cẩn thận lắng nghe tiếng động xung quanh.
Không biết qua bao lâu, tốc độ của hổ mẹ dần chậm lại, Kiều Nghệ cũng dè dặt mở mắt ra, còn chưa kịp bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh thì cô đã nhìn thấy một chú hươu ở phía xa xa đang cúi đầu ăn cỏ.
Đó là một con hươu đực, hai cái sừng hươu phân nhánh trên đỉnh đầu dài khoảng một mét.
Khi bọn họ còn cách con hươu đực năm mét, hổ mẹ thả Kiều Nghệ xuống.
Kiều Nghệ biết hổ mẹ định chuẩn bị săn con hươu đực này bèn căng thẳng không dám động đậy, sợ làm hươu đực giật mình.
Dường như hổ mẹ rất hài lòng với sự thận trọng của hổ con nên đã cúi đầu l.i.ế.m láp cái đầu bị gió thổi đến có chút lộn xộn của cô.
Kiều Nghệ không đáp lại hổ mẹ mà ngoan ngoãn ngồi xổm trên bãi cỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn con hươu đực đang đưa lưng về phía bọn họ ăn cỏ.
Đợi đến khi bộ lông rối tung rối mù của Kiều Nghệ được chải gọn gàng “đẹp gái” thì hổ mẹ mới quay đầu nhìn lại con hươu đực kia, nó từ từ bước từng bước chậm rãi nhẹ nhàng về phía con hươu đực.
Chân trước của hổ mẹ hơi hạ thấp, vào sẵn tư thế săn bắn, từng bước đến gần hươu đực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-7.html.]
Bốn mét...
Ba mét...
Hai mét...
Khi hổ mẹ ngày càng đến gần hươu đực, trái tim của Kiều Nghệ dường như nhảy bật lên đến tận cổ họng, cô căng thẳng đến không chịu nổi, đôi mắt dán chặt vào hổ mẹ không rời một li.
Đúng lúc ấy hình như có một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc vang lên, hai tai con hươu đực đang cúi đầu ăn cỏ bỗng giật giật rồi dường như có cảm giác mà quay đầu lại, sau khi phát hiện ra có một con hổ trắng lớn đang từng bước áp sát thì giật mình nhảy lên, căng chân bỏ chạy.
Con hưu di chuyển, hổ mẹ cũng di chuyển.
Bóng dáng hổ mẹ lao đi mạnh mẽ giống như một cây tên b.ắ.n ra khỏi cung, chạy vọt về phía trước.
Chỉ thấy hổ mẹ đuổi theo phía sau hươu đực, móng vuốt sắc nhọn hung hăng chộp lấy m.ô.n.g hươu đực hiện ra miệng vết thương đầm đìa m.á.u tươi.
Hươu đực đau đớn kêu lên thảm thiết nhưng tốc độ chạy không những không suy giảm mà ngược lại còn tăng lên.
Hổ mẹ cũng dựa vào sức lực đang nắm lấy m.ô.n.g hươu đực mà bật nhảy mạnh lên, miệng hổ mở rộng, nhanh chóng và chuẩn xác cắn vào cổ họng hươu đực, chặn đứng hành động của nó.
Hổ mẹ và hươu đực cùng rơi xuống đất, con hươu bị hổ mẹ cắn cổ họng vẫn còn tiếp tục giãy giụa không ngừng.
Dần dần, động tác của hươu đực ngày càng yếu đi và ngay sau đó nó dừng lại, bốn chân thỉnh thoảng co giật vài lần.
Trước đây Kiều Nghệ đã từng xem một bộ phim tài liệu về cách hổ săn mồi trong thế giới động vật, nhưng xem trên TV và chứng kiến tận mắt là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cô đã bị cảnh tượng này ảnh hưởng không nhỏ, sâu sắc nhận ra rằng con hổ trắng lớn trước mắt này không chỉ là một con hổ mẹ hiền lành dịu dàng mà còn là một kẻ săn mồi hung dữ đứng đầu trong tự nhiên.
Hươu đực đã hoàn toàn câm lặng, hổ mẹ vẫn đang cắn chặt cổ họng của hươu đực.
Ba phút sau, hổ mẹ mới thả lỏng miệng ra rồi ngước mắt lên nhìn hổ con cách đó không xa vẫn còn đang ngơ ngác ngồi xổm ở kia, nó cúi đầu gầm lên một tiếng.
Đến lúc này Kiều Nghệ mới bừng tỉnh như người ở trong mộng, cất bốn chân ngắn tũn đi về phía hổ mẹ.
Khi khoảng cách giữa hai bọn họ dần được rút ngắn, mùi m.á.u càng trở nên nồng nặc.
Kiều Nghệ không thể diễn tả được tâm trạng của mình như thế nào mà chỉ nhìn vào con hươu đực đã c.h.ế.t với ánh mắt phức tạp.
Hổ mẹ thấy hổ con đi tới lúc này mới cúi đầu, móng vuốt sắc bén xẹt qua chiếc m.ô.n.g bị thương của hươu đực lộ ra phần thịt non dưới da lông.
“Rống…”
Xong xuôi, hổ mẹ ngẩng đầu lên gầm với Kiều Nghệ một tiếng.
Kiều Nghệ hiểu ý của hổ mẹ, nó đang bảo cô ăn phần thịt mềm ở m.ô.n.g con hươu đực!
Nhưng Kiều Nghệ tận mắt nhìn thấy cảnh hươu đực bị săn lúc này vẫn chưa thích ứng được nên không thể nào há miệng.
Cái đầu tròn nho nhỏ của Kiều Nghệ lắc lắc, dùng hành động để từ chối hổ mẹ.
Không, không, không, mẹ ăn một mình là được rồi.
Hai mắt của hổ mẹ trừng lớn hoàn toàn không cho phép Kiều Nghệ có ý từ chối, nó dùng mũi đẩy đẩy cái m.ô.n.g nhỏ của Kiều Nghệ về phía con hươu đực. Kiều Nghệ không kịp phòng bị nên ngã chúi vào m.ô.n.g con hươu đực theo lực đẩy của hổ mẹ, mặt dính đầy máu.
Kiều Nghệ: “...”
Mẹ thân yêu à, có ai lại đi hãm hại con mình như mẹ không thế? (;¬_¬)
Kiều Nghệ giãy giụa đứng lên, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hổ mẹ một cái.
Hổ mẹ không cảm nhận được oán niệm của hổ con mà chỉ nâng móng vuốt của mình lên lười biếng l.i.ế.m vết m.á.u trên đó, thỉnh thoảng còn nhìn Kiều Nghệ dường như đang bảo cô nhanh chóng “ăn cơm” đi.
Kiều Nghệ càng thêm bất đắc dĩ, quay đầu nhìn m.á.u thịt tươi sống đã được dọn sẵn ra trước mặt mình, sau khi hoàn toàn công tác chuẩn bị tâm lý, cô cắn răng cúi đầu dùng hàm răng sữa nhỏ của mình cắn một miếng.
Mùi m.á.u tươi nhanh chóng tràn ngập trong khoang miệng, với tình trạng của Kiều Nghệ hiện giờ mà nói thì vẫn có thể chấp nhận được, thậm chí còn thấy ngon miệng là đằng khác nhưng bây giờ cô không thể vượt qua được rào cản tâm lý của mình, luôn có một suy nghĩ muốn nôn ra. Ấy vậy mà khi cô nhìn thấy ánh mắt mong ngóng của hổ mẹ, Kiều Nghệ lại chịu đựng, dùng sức cắn xé m.á.u thịt.