Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 69

Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:37:28
Lượt xem: 226

Bị zombie cắn chết, loại đau đớn đó dù không trải qua thì chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta đau nhức khắp người.

Tuy nhiên anh ta sẽ không thương hại Đinh Thụy Bác, gã làm quá nhiều chuyện xấu, rơi vào kết cục như vậy cũng là đáng đời!

Thẩm Chi Hủ vuốt ve cằm hổ trắng nhỏ, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.

“Chết rồi.”

Ánh mắt của Kiều Nghệ hơi co lại một chút, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

“Grừ grừ …” Sao lại chết?

“Có phải Ngao Ngao muốn hỏi Đinh Thụy Bác c.h.ế.t thế nào không?”

Kiều Nghệ Lại gật đầu một lần nữa, Lý Văn Bân ở góc cũng không nhịn được nhìn sang Thẩm Chi Hủ.

"Đã bị zombie mà gã nuôi cắn chết." Thẩm Chi Hủ chỉ nói kết quả, hoàn toàn không đề cập đến việc anh đã từng làm gì với Đinh Thụy Bác.

Lý Văn Bân nghe vậy há miệng định nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Với những thủ đoạn tàn nhẫn và lạnh lùng như vậy, chắc hẳn Thẩm Chi Hủ không muốn để hổ trắng nhỏ biết đâu nhỉ?

Nếu vậy, tại sao anh lại nói ra những chuyện xảy ra trước khi Đinh Thụy Bác chết, khiến hổ trắng nhỏ căm hận gã chứ?

Nghĩ đến dị năng bí ẩn và khó lường của Thẩm Chi Hủ, Lý Văn Bân tiếp tục ở trong góc làm người vô hình.

Cái gì? Cái gì? Đinh Thụy Bác lại còn nuôi zombie à?

Hổ trắng nhỏ Kiều Nghệ nghĩ đến lũ zombie trong thôn, không lẽ chúng đều là do Đinh Thụy Bác nuôi dưỡng sao?

Cô giật mình, tai cụp xuống.

“Grừ grừ…" Trời ơi, Đinh Thụy Bác còn nuôi zombie nữa ư? Đây không phải là kẻ điên sao?

“Ngao Ngao đừng sợ, gã đã c.h.ế.t rồi.” Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng nhỏ sợ hãi đến mức tai cụp xuống vội vàng vuốt ve, nhẹ nhàng dỗ dành.

"Grừ grừ…” Tôi không sợ đâu, tôi chỉ là giật mình thôi!

“Grừ grừ…” Đúng rồi, Đinh Thụy Bác có phải là dị năng giả không? Nếu không thì gã chỉ là một người bình thường sao có thể nuôi zombie được?

Thẩm Chi Hủ tuy luôn không hiểu tiếng grừ grừ của hổ trắng nhỏ, nhưng từ biểu cảm, ánh mắt của cô có thể đoán được phần nào, anh cũng không định giấu cô chuyện về Đinh Thụy Bác nên đã kể cho cô nghe tất cả.

“Đinh Thụy Bác đã thức tỉnh dị năng điều khiển zombie, nên gã có thể nuôi zombie mà không sợ bị zombie cắn trả.”

Kiều Nghệ hít một hơi lạnh.

Điều khiển zombie? Thế mà còn có loại dị năng này nữa sao?

Kiều Nghệ lập tức suy nghĩ, xâu chuỗi lại chuyện họ gặp phải lũ zombie ban ngày, nhanh chóng hình dung ra một câu chuyện hoàn chỉnh.

Đinh Thụy Bác có thể điều khiển zombie, nên gã đã dùng lũ zombie ban ngày đuổi theo bọn họ đến gần thôn, sau đó nhân cơ hội tốt bụng đề nghị bọn họ ở lại thôn nghỉ ngơi qua đêm, đợi bọn họ vui vẻ đồng ý thì gã bắt tất cả bọn họ lại!

Nhưng, vì sao chứ?

Bắt bọn họ để cho lũ zombie ăn thịt ư? Như vậy có phải hơi quá phiền phức?

Kiều Nghệ đang thắc mắc thì Thẩm Chi Hủ cũng lên tiếng.

“Hôm nay chính là Đinh Thụy Bác dùng lũ zombie đuổi theo chúng ta đến gần thôn, lý do là vì tinh hạch trong đầu dị năng giả. Cánh cửa bí mật dẫn đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất, Đinh Thụy Bác là một kẻ điên cuồng trong thí nghiệm, gã có thể từ tinh hạch trong đầu dị năng giả chiết xuất ra thứ có thể dùng để chế tạo thuốc ức chế dị năng.”

Đợi đã, đợi đã!

Thông tin quá nhiều, Kiều Nghệ trong lúc nhất thời không thể phản ứng lại được.

Tinh hạch? Hóa ra trong đầu dị năng giả cũng có tinh hạch sao?

Kiều Nghệ nghĩ đến tình tiết trong truyện, quả nhiên nhớ ra một tình tiết nào đó, có một kẻ điên cuồng vì muốn nâng cao dị năng của bản thân đã ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t đồng đội để lấy tinh hạch trong đầu họ hấp thụ, cuối cùng kẻ điên đó còn định ra tay với nữ chính, nhưng lại bị nữ chính g.i.ế.c chết.

Nhớ đến tình tiết đó, Kiều Nghệ nổi da gà, nhưng nghĩ đến thuốc ức chế dị năng cô lại run lên một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-69.html.]

Mặc dù không nhớ được hết cốt truyện của cả cuốn sách, nhưng Kiều Nghệ chắc chắn rằng cô chưa bao giờ thấy cụm từ "thuốc ức chế dị năng" trong cuốn sách này. Đây là ngoại truyện của nhân vật chính sao? Hay là thuốc ức chế dị năng còn chưa được phổ biến rộng rãi thì Đinh Thụy Bác đã bị những dị năng giả từng bị gã gài bẫy g.i.ế.c mất rồi?

Kiều Nghệ cau mày, suy nghĩ không ngừng.

Lý Văn Bân ở góc phòng lúc này cũng vô cùng chấn động, anh ta và Cao Hoằng Khải biết tinh hạch của dị năng giả có thể được dùng để chế tạo thuốc ức chế dị năng là do Đinh Thụy Bác thẳng thừng nói ra, nhưng lúc đó Thẩm Chi Hủ không có mặt ở đó. Vậy thì tại sao anh lại biết chuyện này?

Nghĩ đến đây, Lý Văn Bân nổi da gà, cảm thấy Thẩm Chi Hủ là một nhân vật còn đáng sợ hơn cả Đinh Thụy Bác, may mắn là anh không có chút hứng thú nào với bọn họ, thậm chí còn không sợ những chuyện này bị bọn họ biết…

Nhưng vừa nghĩ như vậy, Lý Văn Bân lại lóe lên một ý nghĩ, nỗi bất an xâm chiếm tâm trí anh ta.

Chẳng, chẳng lẽ Thẩm Chi Hủ muốn đi g.i.ế.c người diệt khẩu sao?

Nhưng nếu đúng là như vậy, tại sao anh lại còn cứu họ làm gì?

Lý Văn Bân rơi vào trạng thái mâu thuẫn.

Lúc này, Kiều Nghệ cũng định thần lại, chợt nhớ ra cô chưa cẩn thận kiểm tra thân thể của Người đẹp ốm yếu, bèn vội vàng đặt tay lên n.g.ự.c anh, xem xét kỹ càng.

"Grừ grừ…" Người đẹp ốm yếu, anh có bị thương không?

Kiều Nghệ cử động mũi, ngửi thấy mùi m.á.u thoang thoảng, cô không khỏi căng thẳng. Nhưng theo mùi máu, cô nhìn thấy đó là một người đàn ông nằm bất tỉnh trên giường, trên trán có vết thương giống như bị cắt phải, ngoài ra còn có mùi m.á.u tanh nồng nặc tỏa ra từ cánh cửa bí mật.

"Ngao Ngao đang ngửi gì vậy?"

Trước khi ra ngoài, Thẩm Chi Hủ đã rửa sạch tay bằng nước, xác nhận trên người không dính m.á.u mới yên tâm quay trở lại.

"Grừ grừ..." Không có gì.

Cô không phát hiện được vết thương nào trên cơ thể của Người đẹp ốm yếu, trái tim đang căng lên của cô nhẹ nhàng buông xuống.

Cùng lúc đó, Cao Hoằng Khải cũng cõng một đồng đội khác quay trở về, Kiều Nghệ còn ngửi thấy mùi cháy khét.

Ơ? Chuyện gì xảy ra vậy?

Cao Hoằng Khải đặt đồng đội trên lưng xuống rồi gật đầu với Thẩm Chi Hủ: "Tôi đã dọn dẹp sạch sẽ phòng thí nghiệm bên dưới rồi."

Có thể phá hủy thì phá hủy, có thể đốt thì đốt, tuyệt đối không thể để dữ liệu thí nghiệm tội ác này bị rò rỉ ra ngoài!

Thẩm Chi Hủ gật đầu, ra hiệu rằng mình biết rồi.

Cao Hoằng Khải im lặng vài giây, cuối cùng cúi đầu một cái thật sâu trước mặt Thẩm Chi Hủ.

"Cảm ơn!"

Câu nói này chứa đựng rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Anh ta đang cảm ơn Thẩm Chi Hủ đã cứu anh ta, cứu đồng đội của anh ta, và giúp anh ta báo thù cho ân nhân của mình.

Lý Văn Bân cũng nói lời cảm ơn Thẩm Chi Hủ.

Thẩm Chi Hủ luôn tỏ ra lạnh nhạt, không có bất kỳ biểu hiện nào, nhưng Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải biết tính cách của anh như vậy nên cũng không để bụng chuyện này.

"Chúng tôi sẽ không nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài đâu." Lý Văn Bân bổ sung thêm.

Cao Hoằng Khải cũng vội vàng gật đầu: "Chúng tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật!"

Thẩm Chi Hủ liếc nhìn bọn họ, thấy vẻ mặt nghiêm túc của họ, khóe môi anh khẽ cong lên.

"Tùy các anh."

Bọn họ rất thông minh, sợ anh g.i.ế.c người diệt khẩu nên vội vàng đưa ra lời đảm bảo. Tuy nhiên bọn họ nghĩ sai rồi, anh sẽ không g.i.ế.c người diệt khẩu, càng không sợ họ nói những chuyện này ra ngoài.

Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kiều Nghệ tò mò nhìn họ, không hiểu họ sao lại căng thẳng như vậy, hơn nữa trông có vẻ hơi sợ Người đẹp ốm yếu?

Chẳng lẽ…

Trong lúc cô không có ở đây, còn xảy ra chuyện gì nữa sao?

Kiều Nghệ ngẩng đầu, ánh mắt chứa sự nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Người đẹp ốm yếu.

Loading...