Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 60

Cập nhật lúc: 2024-08-07 18:58:59
Lượt xem: 252

Lý Văn Bân nói mấy câu với dị năng giả hệ hỏa, bảo anh ta chuẩn bị cơm tối cho Đinh Thụy Bác và Thẩm Chi Hủ, nhưng đều bị cả hai từ chối. Anh ta thấy thế cũng không tiện ép buộc nữa.

Thẩm Chi Hủ bế hổ trắng nhỏ ngồi trên ghế sô pha, lần mò trong ba lô, thực ra là lấy một túi thịt ức gà từ trong không gian ra, xé túi đựng ra đút cho hổ trắng nhỏ ăn.

Lý Văn Bân ngửi được mùi thịt, trái cổ theo bản năng trượt lên xuống mấy lần, lại thấy tư thế đút ăn thành thạo của Thẩm Chi Hủ, không nhìn được cảm thán hổ trắng nhỏ còn ăn ngon hơn cả những người sống sót như bọn họ!

Kiều Nghệ chú ý đến ánh mắt giấu giếm ao ước của Lý Văn Bân, cô vốn đang ung dung thong thả nhai kỹ thịt ức gà, giờ lại tăng nhanh tốc độ, sợ bị anh ta giành lấy.

Thẩm Chi Hủ bất đắc dĩ bật cười, nhẹ nhàng chạm vào mũi cô: “Em ăn chậm một chút, không ai giành với em mà.”

Lý Văn Bân ở cách đó không xa nghe thấy vậy thì thoáng thở dài. Anh ta ngồi xuống đối diện Thẩm Chi Hủ, chủ động nói chuyện phiếm với anh.

“Người anh em, anh nuôi con hổ trắng nhỏ này bao lâu rồi?”

“Không lâu.”

Lý Văn Bân kinh ngạc không thôi: “Không lâu á? Vậy thì anh làm thế nào để nó gần gũi với anh thế?”

Câu hỏi này lại khiến Thẩm Chi Hủ bị ngơ ngác, ban đầu anh tưởng rằng hổ trắng nhỏ kéo mình về là để làm lương thực dự trữ, bây giờ xem ra cũng không phải là như vậy. Về phần làm thế nào để hổ trắng nhỏ gần gũi với mình, hình như là bọn họ thân thiết nhau một cách tự nhiên thì phải?

Thẩm Chi Hủ nghĩ đến đây, đáy mắt lóe lên tia cười nhàn nhạt.

“Nói thật, tôi cũng không biết.” Anh trả lời như vậy.

Lý Văn Bân lại không xem là thật, cho rằng đây là phương thức bí mật gia truyền của anh, không tiện nói cho mình nên anh ta cũng không hỏi thăm nữa, ngược lại hỏi: “Con hổ trắng nhỏ này tên là gì thế?”

Anh ta vẫn luôn nghe Thẩm Chi Hủ gọi hổ trắng nhỏ là hổ trắng nhỏ, chẳng lẽ anh không đặt cho nó một cái tên sao?

Động tác đút ăn của Thẩm Chi Hủ dừng lại một thoáng.

Tên ư?

Anh hình như vẫn chưa đặt tên cho hổ trắng nhỏ...

Thẩm Chi Hủ mờ mịt đưa mắt nhìn hổ trắng nhỏ đang ăn đến ngon lành.

Kiều Nghệ nhận ra ánh mắt của Người đẹp ốm yếu bèn ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt tròn xoe như thể đang hỏi anh làm sao vậy.

Thẩm Chi Hủ khẽ gật gật đầu, ra hiệu không có gì.

Tên à, xem ra anh phải suy nghĩ cẩn thận rồi.

Lý Văn Bân nhìn cũng biết Thẩm Chi Hủ chưa đặt tên cho hổ trắng nhỏ, không khỏi thầm than anh quá vô tâm. Có điều đây cũng là chuyện của người khác, anh ta không tiện chen mồm vào, liền quay lại nói đến chuyện khác.

Đợi dị năng giả hệ hỏa nấu cơm xong, anh ta đến bàn ăn ăn cơm.

Trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Chi Hủ và Đinh Thụy Bác chưa từng mở miệng lên tiếng.

Thẩm Chi Hủ nhìn gã, giọng nhàn nhạt vang lên: “Buổi tối chúng tôi ngủ ở đâu?”

“Chỗ này có rất nhiều phòng, mọi người cứ chọn tùy ý.”

Thẩm Chi Hủ gật đầu tỏ vẻ mình biết rồi, sau đó bế hổ trắng nhỏ lên lầu hai. Anh nhận ra ánh mắt nóng rực sau lưng, nhếch môi cười khẩy.

Lúc này gã đã không nhịn được rồi à?

Lòng nhẫn nại vẫn kém một chút ha.

Thẩm Chi Hủ bế hổ trắng nhỏ lên lầu hai, tùy tiện tìm một căn phòng mở cửa vào trong.

Nhưng mà vừa mới bước vào phòng, một người một hổ đều cảm nhận được “mùi vị” theo dõi như có như không. Thẩm Chi Hủ cảm thấy hổ trắng nhỏ trong lòng dường như sắp xù lông, anh vừa vuốt lông vừa an ủi cô: “Không phải chuyện lớn gì, đừng lo lắng.”

Dứt lời, Thẩm Chi Hủ như vô tình hay cố ý quan sát xung quanh căn phòng, sau đó phát hiện một camera siêu nhỏ ở một chỗ không mấy bắt mắt.

Ánh mắt Thẩm Chi Hủ rét lạnh, giả vờ không nhận nhìn thấy gì cả mà bế hổ trắng nhỏ ngồi trên giường.

Kiều Nghệ chịu đựng sự theo dõi như có như không kia, nhìn Người đẹp ốm yếu với vẻ khó hiểu.

“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?

Cô nhìn dáng vẻ này của Thẩm Chi Hủ, rõ ràng anh biết sẽ diễn ra chuyện gì. Vẻ bí hiểm khó dò này đúng là khiến hổ tò mò đến nỗi sắp vò đầu bứt tai rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-60.html.]

Thẩm Chi Hủ không hiểu ý tứ mà hổ trắng nhỏ muốn bày tỏ, chỉ là xoa xoa bụng nhỏ của cô. Anh cảm giác hơi căng lên, bèn hỏi: “Em ăn no chưa? Có muốn ăn thêm một chút nữa không?”

Kiều Nghệ thoáng dừng một lúc, sau đó lắc lắc đầu.

“Grừ grừ...” Tôi ăn no rồi, không ăn nữa.

“Grừ grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu à, anh đừng chăm sóc mỗi mình tôi, bản thân anh cũng ăn chút gì đi chứ!

Kiều Nghệ dùng móng vuốt chỉ vào ba lô, ra hiệu bảo anh lấy đồ từ không gian ra.

Thẩm Chi Hủ hạnh phúc đến thì lòng cũng sáng ra: “Em bảo tôi ăn gì đó à?”

Ánh mắt của Kiều Nghệ sáng lên, vội vàng gật đầu.

Đúng đúng đúng, anh mau ăn gì đi! Anh mệt nhọc cả ngày rồi, bây giờ chắc chắn cũng đói rồi.

Kiều Nghệ nghĩ như vậy, còn học tư thế xoa bụng cô của Người đẹp ốm yếu mà xoa bụng của anh.

“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, bụng anh xẹp lép rồi, phải ăn gì đó đi!

Thẩm Chi Hủ không khỏi tức cười, chạm vào đầu của hổ trắng nhỏ: “Em đúng là thông minh đáng yêu.”

Nhóc con này còn học động tác xoa bụng nó của anh nữa.

Kiều Nghệ vẫy vẫy đuôi, xem như Người đẹp ốm yếu đang khen mình!

Lúc này, Thẩm Chi Hủ cũng mượn ba lô che chắn, lấy một túi bánh quy nén và sữa bò từ không gian ra.

Cô thấy thế, bèn nhìn Thẩm Chi Hủ với ánh mắt không tán thành.

“Grừ grừ...” Sao Người đẹp ốm yếu lại ăn thứ này chứ?

Lần này, Thẩm Chi Hủ đã hiểu ý tức của hổ trắng nhỏ, anh mở miệng giải thích: “Đi ra khỏi nhà, ăn cái này thuận tiện.”

Anh vừa nói, ánh mắt vừa vô tình lẫn cố ý nhìn thoáng qua vị trị được lắp đặt camera siêu nhỏ.

Mặc dù Kiều Nghệ không nắm bắt được biểu cảm nhỏ nhặt của Người đẹp ốm yếu, nhưng mà cô nghĩ đến cảm giác bị theo dõi mơ hồ kia thì gật gật đầu hiểu rõ, ra vẻ mình biết rồi.

Cô ngồi ngay ngắn trên giường, trông có vẻ như đang nhìn Người đẹp ốm yếu ăn bánh quy, nhưng thực ra là đang nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay. Cô càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, nhất là người tên Đinh Thụy Bác này...

Cô luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.

Còn có cảm giác bị nhìn trộm thấp thoáng kia, cũng không biết có liên quan đến Đinh Thụy Bác hay không.

Thẩm Chi Hủ để ý thấy tầm mắt trống rỗng của hổ trắng nhỏ, không khỏi nảy ra ý tưởng xấu xa, cố ý cầm bánh quy nén nhẹ nhàng lắc qua lắc lại trước mặt cô.

Ánh mắt trống rỗng của Kiều Nghệ từ từ tập trung lại, thấy bánh quy nén lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình bèn không chút nghĩ ngợi mà cắn lấy từ từ nhai, cuối cùng còn không quên trợn mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.

Không ăn đồ ăn của mình đàng hoàng đi, còn chạy đến trêu chọc cô, Người đẹp ốm yếu thật ra rảnh rỗi đến điên rồi.

Nhưng ngay lúc này, Thẩm Chi Hủ lại nhớ đến lời nói của Lý Văn Bân, một vài ý nghĩ nho nhỏ nảy ra: "Hổ trắng nhỏ à, có cần tôi đặt cho em một cái tên không?”

Nếu không anh suốt ngày gọi hổ trắng nhỏ này hổ trắng nhỏ nọ, nghe hết sức hời hợt.

“Grừ grừ...” Không muốn, tôi có tên rồi.

“Hả? Tại sao?”

“Grừ grừ...” Tôi có tên rồi, tên tôi là Kiều Nghệ!

“Đừng lo, tôi sẽ đặt cho em một cái tên dễ nghe mà.”

Kiều Nghệ: “...”

Quả nhiên không nói chuyện được mà giao tiếp với Người đẹp ốm yếu cũng rất mệt mỏi.

Thẩm Chi Hủ coi sự cạn lời của hổ trắng nhỏ thành ngầm thừa nhận, anh nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, sau cùng thử hỏi dò: “Tôi gọi em là Mimi, thấy thế nào?”

Cô lập tức tức giận rống lên với Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ: “...”

Loading...