Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 58
Cập nhật lúc: 2024-08-07 18:58:18
Lượt xem: 251
Không hiểu sao lúc này Kiều Nghệ thấy Người đẹp ốm yếu có hơi nguy hiểm, thậm chí cảm thấy khí chất trên người anh có hơi giống nhân vật phản diện.
Không, không thể nào? Chẳng lẽ Người đẹp ốm yếu bắt đầu muốn gây chuyện sao?
Kiều Nghệ cảm thấy lo lắng.
Thẩm Chi Hủ nào biết hổ trắng nhỏ trong n.g.ự.c đang nghĩ gì, anh ôm cô về vị trí cũ, áy náy cười một tiếng với Lý Văn Bân.
"Xin lỗi, hổ trắng nhỏ nhà tôi không thích gặp nhiều người như vậy, nó hơi sợ." Dứt lời, anh lại xoa xoa cái đầu tròn của hổ trắng nhỏ.
Sợi râu của Kiều Nghệ lay lay, không vạch trần Thẩm Chi Hủ đang nói dối, yên lặng nằm trong n.g.ự.c anh, cô muốn xem Người đẹp ốm yếu rốt cuộc muốn làm gì.
"Thì ra là như vậy." Lý Văn Bân tỉnh ngộ, cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, nói ra những lời đã chuẩn bị từ trước: “Người anh em, nghe tôi nói một câu, bây giờ thành phố Lang không còn an toàn nữa, khắp nơi lúc nào cũng có thể gặp phải zombie cấp 3, cậu và hổ trắng nhỏ đừng ở thành phố Lang nữa, đi cùng chúng tôi về căn cứ Hoài Long đi!”
Kiều Nghệ chợt ngẩng đầu nhìn Lý Văn Bân.
Ồ, cô còn đang lo lắng không biết biểu đạt với anh thế nào để tới căn cứ Hoài Long, không ngờ đội trưởng Lý lại ra sức giúp đỡ!
Kiều Nghệ vui mừng ngẩng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu, nhưng không đợi Người đẹp ốm yếu trả lời, khứu giác nhạy bén của cô đã ngửi thấy mùi hôi thối.
Mùi hôi thối càng ngày càng nồng nặc, dường như có một đám zombie đang di chuyển tới đây.
Trong lòng Kiều Nghệ vang lên tiếng còi báo động lớn, không để ý Lý Văn Bân đang nói chuyện, lại xù lông, gầm gừ về phía mùi hôi thối phát ra.
"Hổ trắng nhỏ?" Thẩm Chi Hủ sững sờ, nhìn chằm chằm Đinh Thụy Bác, thấy gã cũng có chút kinh ngạc, sau đó dường như gã nhìn thấy chuyện gì đó rất đáng sợ, nhanh chóng bò lên trên xe của gã.
“Zombie! Đám zombie kia lại tới!!!”
Lý Văn Bân quá sợ hãi, tranh thủ thời gian lên tiếng ra hiệu cho cả đám lên xe.
Thẩm Chi Hủ cũng nhìn thấy đám zombie đang gào thét hưng phấn tiến về phía trạm xăng, không để lại dấu vết nhìn lướt qua Đinh Thụy Bác đang dẫn đầu mọi người ra khỏi trạm xăng, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo, nhanh chóng ôm hổ trắng nhỏ lên xe Hummer.
Đinh Thụy Bác đi phía trước, mấy người Lý Văn Bân ở giữa, Thẩm Chi Hủ đi cuối cùng, bọn họ lái xe ra khỏi trạm xăng, đụng phải một đám zombie như tre già măng mọc lao tới.
Kiều Nghệ sợ hết hồn hết vía nhìn một màn này, ánh mắt nhìn bốn phía không cẩn thận đụng phải một đôi mắt trắng đục rất đáng sợ, cơ thể cứng đờ, có lẽ con zombie có đôi mắt đục ngầu đó chính là con zombie dẫn đầu, nó ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, dường như đang kêu gọi zombie tới nhiều hơn.
Cơ thể Kiều Nghệ rụt rụt về sau, từ tiếng gào thét của nó đoán chừng là zombie cấp 3!
Thẩm Chi Hủ lườm hổ trắng nhỏ, thấp giọng nói: “Là zombie cấp 3.”
Nghe vậy, Kiều Nghệ lập tức nhìn vẻ mặt của Người đẹp ốm yếu.
Nhưng lúc này lại có một con zombie nhảy lên nóc xe của bọn họ, không ngừng đ.ấ.m vào nóc xe của bọn họ.
Kiều Nghệ giật mình, vô thức muốn phát ra dị năng, nhưng nghe thấy Người đẹp ốm yếu căn dặn, cô vội vàng xòe móng vuốt ra, bám chặt vào đệm ghế.
"Em ngồi vững nhé, tôi chuẩn bị tăng tốc đây!"
Vừa mới dứt lời, Thẩm Chi Hủ đạp mạnh chân ga, xe Hummer bay vụt ra ngoài như mũi tên, vượt qua Lý Văn Bân đằng trước, tiếp đó đảo tay lái, xe Hummer xoay chuyển nửa vòng, khiến zombie ở trên mui xe bị văng ra ngoài.
Cũng may Kiều Nghệ bám chặt lấy đệm ghế nên mới không bị cú xoay đột ngột này làm văng ra ngoài.
Thẩm Chi Hủ nhìn hổ trắng nhỏ, thấy dáng vẻ của cô như sắp đối mặt với kẻ thù thì khẽ cười một tiếng:
"Hổ trắng nhỏ, em có thấy kích thích không?"
Kiều Nghệ nghe xong, chỉ muốn trợn mắt nhìn anh.
Đến lúc nào rồi, Người đẹp ốm yếu còn có tâm trạng để nói đùa vậy?
Thẩm Chi Hủ không biết hổ trắng nhỏ đang oán thầm mình, sau khi quăng ngã zombie trên nóc thì theo sát phía sau xe Đinh Thụy Bác.
Lúc này Kiều Nghệ cũng xem xét gương chiếu hậu, suýt chút nữa lại muốn xù lông.
Trời ạ, phía sau bọn họ có rất nhiều zombie đang đuổi theo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-58.html.]
Tại sao bọn chúng lại chạy nhanh như vậy? Đây không phải tốc độ của zombie!
Lý Văn Bân ở phía sau cũng cảm thấy nguy hiểm, dị năng giả bên trong liên tục phát ra dị năng tấn công zombie phía sau.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, lông mày khẽ động.
"Xem ra bọn họ cũng không quá ngu ngốc."
Anh nhỏ giọng thì thầm rơi vào trong tai cô, cô âm thầm dò xét ánh mắt của anh, thấy sắc mặt của anh vẫn bình thường thì cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Hôm nay Người đẹp ốm yếu bị sao vậy? Cô cảm giác anh có gì đó rất lạ...
Có đám dị năng giả Lý Văn Bân ở đằng sau dọn dẹp zombie, cho nên zombie đi theo sau lưng bọn họ càng ngày càng ít.
Khi một con zombie cuối cùng đã bị bọn họ xử lý sạch sẽ, bọn họ đi theo Đinh Thụy Bác cũng không biết đến nơi nào. Xung quanh vắng lặng, sắc trời cũng dần dần trở nên mờ tối.
“Thú vị.”
Thẩm Chi Hủ thấp giọng nỉ non một tiếng, giống như nhìn thấy điều gì đó thú vị, đáy mắt lóe lên tia sáng nóng lòng muốn thử nho nhỏ.
Kiều Nghệ cảm thấy có chút xa lạ khi nhìn Người đẹp ốm yếu như vậy, cô lùi về phía sau, cho đến khi chạm vào cửa xe.
Thẩm Chi Hủ nghe thấy tiếng vang nhỏ xíu thì lập tức thu hồi cảm xúc nơi đáy mắt, nghiêng đầu nhìn về phía con hổ trắng nhỏ ở một bên, thấy cô hình như hơi sợ anh, ánh mắt hơi khựng lại một lát.
Người ta đều nói động vật nhạy cảm nhất, xem ra hổ trắng nhỏ đã nhận ra điều gì đó rồi.
“Em sợ tôi à?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Kiều Nghệ nghe anh nói thế bèn gượng gạo l.i.ế.m liếm lông xù bên mép, không dám đối mặt với Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ cũng không tức giận, ngược lại khe khẽ thở dài một hơi: “Đừng sợ tôi, tôi sẽ không làm hại em đâu.”
Kiều Nghệ không khỏi nhìn về phía Người đẹp ốm yếu, anh đã quay đầu nhìn về phía trước, nhưng mặt bên để lại cho cô lại khiến cô cảm thấy mấy phần cô đơn.
Kiều Nghệ mềm lòng khi nhớ lại thời gian này sống chung với Người đẹp ốm yếu, cô chủ động tiến tới, vùi mình trên bắp đùi của anh, móng vuốt nhẹ nhàng móc lấy áo anh, nhẹ giọng kêu lên.
“Ngao ngao...” Người đẹp ốm yếu, xin lỗi, tôi không cố ý đâu.
“Ngao ngao ngao...” Mặc dù tôi không biết tại sao anh phải hủy diệt thế giới, nhưng tôi cảm thấy bây giờ anh vẫn là một người tốt. Cho nên tôi sẽ trông chừng anh, sẽ không để anh đi tới kết cục trong tiểu thuyết kia.
Kiều Nghệ đã hạ quyết tâm rồi, cô muốn dẫn Người đẹp ốm yếu đi lên con đường chính đáng, không để anh trở thành trùm phản diện siêu cấp hủy diệt thế giới trong tiểu thuyết kia.
Sự chủ động tiếp cận và thân thiết của hổ trắng nhỏ đã sưởi ấm trái tim có chút lạnh như băng của Thẩm Chi Hủ, khóe môi của anh vô thức nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.
“Em không sợ tôi ư?”
Kiều Nghệ nghe ra vẻ chế nhạo trong giọng nói của Người đẹp ốm yếu, bèn ngượng ngùng dùng móng vuốt gãi gãi mặt mình.
“Ngao ngaoo...” Không sợ nữa, không sợ nữa.
“Ngao ngao ngaooo...” Người đẹp ốm yếu đối xử tốt với hổ, tôi không sợ anh đâu.
Thẩm Chi Hủ khẽ mỉm cười, đưa một tay ra xoa xoa đầu cô.
“Thật ngoan.”
Kiều Nghệ dụi dụi lại vào lòng bàn tay của Người đẹp ốm yếu.
“Ngao ngao...” Tôi vẫn luôn rất ngoan nè!
Trong lúc Thẩm Chi Hủ nói chuyện với hổ trắng nhỏ, sự chú ý của anh vẫn tập trung vào trên người Đinh Thụy Bác ở phía trước, sau khi phát hiện gã hình như có ý định dừng xe, anh cũng dần dần thả chậm tốc độ.
Kiều Nghệ như cảm nhận được, cái tai tròn dựng trên đầu khẽ run lên, sau đó cô đứng lên trên đùi của Người đẹp ốm yếu.
(Thẩm Chi Hủ: Xém xíu hù vợ sợ òi!)