Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 56

Cập nhật lúc: 2024-08-07 18:57:34
Lượt xem: 251

“Em sao vậy?” Thẩm Chi Hủ phát hiện từ khi hổ trắng nhỏ bị rụng mất răng thì tâm trạng của cô rất thất thường, anh cũng sắp không thể đoán ra được cô đang nghĩ gì nữa rồi.

Kiều Nghệ ngước mắt nhìn Người đẹp ốm yếu, khẽ gật đầu, tỏ ý mình không sao.

Nhưng mà dáng vẻ hiện tại của cô lại trông không ổn chút nào, Thẩm Chi Hủ cũng không muốn đi tới trung tâm thành phố Lang, không bằng hôm nay bọn họ nghỉ ngơi một ngày, dành chút thời gian ở bên thỏ trắng nhỏ đang trong giai đoạn thay răng này đi.

Thẩm Chi Hủ quyết định như vậy, bỏ cung phản khúc xuống.

Kiều Nghệ thấy vậy, hai tai đang rũ xuống lập tức dựng lên.

“Gào!!!” Người đẹp ốm yếu sao anh lại bỏ cung xuống rồi?

“Hôm nay đừng ra khỏi cửa, chúng ta nghỉ ngơi một ngày đi.” Thẩm Chi Hủ ngồi xuống, sờ sờ cái tai tròn nhỏ đang dựng lên của con hổ trắng nhỏ.

“Gào!!!” Không được đâu, chúng ta đi ra ngoài đi!

Không chừng chúng ta đi ra ngoài còn có thể gặp đám người có dị năng ngày hôm qua đó, như vậy thì cô có thể bày tỏ ý định đi tới căn cứ Hoài Long với Người đẹp ốm yếu!

Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng nhỏ lại vui vẻ, chân mày cũng giãn ra.

“Em muốn ra ngoài sao?”

Kiều Nghệ vội vàng gật đầu.

Đúng đúng đúng, chúng ta ra ngoài đi.

“Nhưng mà hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi một ngày.”

Kiều Nghệ sửng sốt, đôi mắt tròn xoe nhìn gương mặt tái nhợt của Người đẹp ốm yếu.

Ồ, mấy ngày hôm nay biểu hiện của Người đẹp ốm yếu quá bình thường, khiến cô sắp quên mất chuyện Người đẹp ốm yếu là một con ma bệnh.

Kiều Nghệ nghĩ như vậy, ý muốn mãnh liệt đi ra ngoài của cô cũng giảm đi nhiều. Cô ngồi xổm ở bên chân Người đẹp ốm yếu, khẽ kêu tiếng bà nội nho nhỏ.

“Grừ!” Vậy cũng tốt, hôm nay chúng ta không ra khỏi nhà nữa, Người đẹp ốm yếu anh nghỉ ngơi một ngày đi.

Dù sao cô cũng đã biết hổ mẹ chính là bạn đồng hành chiến đấu bên cạnh nữ chính, hổ mẹ ở bên cạnh nữ chính sẽ không gặp nguy hiểm, tảng đá đè nặng trong lòng cũng đã được gỡ bỏ, hổ trắng nhỏ cũng thả lỏng hơn nhiều.

Thẩm Chi Hủ nghe được tiếng của hổ trắng nhỏ, nhớ tới cây gậy trêu mèo ở tiệm thú cưng ngày hôm đó, anh vừa nghĩ như vậy bèn lấy nó ra khỏi không gian, cố ý trêu đùa mấy cái ở trước mặt hổ trắng nhỏ.

Kiều Nghệ: “…”

Người đẹp ốm yếu có độc không?

Mặc dù theo khoa học hổ cũng là mèo, nhưng cô không phải mèo, trước đó cô là người đã trưởng thành, làm sao có thể bị cây gậy trêu mèo này thu hút được?

Kiều Nghệ lập tức ném cho Người đẹp ốm yếu một cái nhìn khinh bỉ.

Thẩm Chi Hủ nhận thấy ánh mắt của cô thì hơi lúng túng sờ mùi: “Em không thích cái này sao?”

Không phải mèo rất thích chơi cái này à? Hổ trắng nhỏ cũng được coi là một con mèo lớn, vậy mà lại không thích cái này ư?

Kiều Nghệ hừ mũi một tiếng, dứt khoát thu hồi ánh mắt.

Thẩm Chi Hủ không thể làm gì khác hơn là thu cây gậy trêu mèo vào bên trong không gian, lấy ra que mài răng ngày hôm qua đưa cho hổ trắng nhỏ.

“Cái này thì sao?”

Kiều Nghệ ngẩng đầu nhìn, thấy là que mài răng hại mình gãy mất hai cái răng thì dường như răng lại bắt đầu ngứa ngáy, cô cắn nó ở ngay trước mặt anh, gặm cắn rất mạnh.

Thẩm Chi Hủ yên tĩnh nhìn một lát, đột nhiên cảm thấy hoang mang, anh biết hổ trắng nhỏ lâu như vậy rồi mà không biết hổ trắng nhỏ là đực hay cái…

Nghĩ tới việc này, anh muốn ôm lấy thỏ trắng nhỏ để xem giới tính của cô ngay.

Kiều Nghệ đang ra sức gặm cắn que mài răng thì đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, một giây tiếp theo cả người cô bay lên không trung, bị Người đẹp ốm yếu ôm vào trong ngực.

“Hổ trắng nhỏ để tôi nhìn xem em là đực hay cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-56.html.]

Kiều Nghệ: Quát đờ heo?????

Cô nghĩ có lẽ cô nghe nhầm rồi, nhưng nhìn ngón tay thon dài của Người đẹp ốm yếu đang vuốt ve bụng cô, anh còn định vén lông ở hai bên ra, cô hoảng sợ đến mức xù lông, dùng hết sức vùng vẫy thoát ra.

Cũng may Người đẹp ốm yếu không quá đề phòng cô, cho nên cô ngay lập tức thoát khỏi cái ôm của anh, nhanh chân chạy thật xa, lông trên người dựng hết lên, đôi tai nhỏ cụp xuống, hung dữ gầm gừ về phía Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ không ngờ hổ trắng nhỏ sẽ phản ứng lớn như thế, nhưng trong nháy mắt anh đã nhìn rõ giới tính của cô.

Là một con hổ cái.

Lúc này Kiều Nghệ đã tức điên, ai mà biết Người đẹp ốm yếu kia muốn kiểm tra giới tính của cô, hành động này khiến cô thấy mình chẳng khác nào bị lột sạch đồ trước mặt anh, trần trụi rất xấu hổ!

Cô càng nghĩ càng tức giận, vừa gầm gừ vừa thầm mắng chửi.

Dù Thẩm Chi Hủ không hiểu hổ trắng nhỏ đang nói gì, nhưng từ nét giận dữ trên khuôn mặt non nớt vẫn biết cô đang mắng anh.

Thẩm Chi Hủ có chút xấu hổ, muốn xích lại gần an ủi hổ trắng nhỏ, nhưng sau khi cô phát hiện hành động của anh thì liên tục lùi về sau, dáng vẻ rất cảnh giác.

Thấy vậy, anh không nhịn được cười khổ.

"Xin lỗi hổ trắng nhỏ, tôi sai rồi."

Dù thế nào, trước tiên cũng phải xin lỗi trước.

Quả nhiên, hổ trắng nhỏ vốn đang xù lông cũng hòa hoãn một chút.

"Grừ grừ…" Sai chỗ nào?

"Về sau tôi sẽ không làm vậy nữa, tôi biết sai rồi, tha thứ cho tôi đi, được không?" Thẩm Chi Hủ chân thành nhìn hổ trắng nhỏ.

Kiều Nghệ đối mặt với Người đẹp ốm yếu, qua hồi lâu, lông của cô mới dần dần hạ xuống, tai nhỏ đang cụp xuống cũng dựng thẳng lên.

"Grừ grừ…" Được rồi, nhìn anh chân thành như vậy, tôi sẽ tha thứ cho anh. Nhưng nếu lần sau anh dám làm như vậy, tôi sẽ không thèm để ý anh nữa!

Không cần biết Người đẹp ốm yếu có nghe hiểu không, Kiều Nghệ vẫn nói một câu, cô gặm que mài răng nhảy lên giường nằm, cách xa Người đẹp ốm yếu, dùng hành động biểu thị cô rất ghét hành động anh vừa làm với mình.

Thẩm Chi Hủ không ngốc, tất nhiên cũng hiểu được ý của hổ trắng nhỏ, chỉ là anh không hiểu vì sao hổ trắng nhỏ lại bài xích hành vi kiểm tra giới tính của anh, thậm chí trong lúc cô gầm gừ vì tức giận anh còn thấy trong mắt cô có chút xấu hổ.

Hổ cũng biết xấu hổ sao?

Thẩm Chi Hủ nhìn hổ trắng nhỏ đang gặm que mài răng, vô thức nhíu mày.

. . .

Xảy ra chuyện này, hôm nay Kiều Nghệ không thèm để ý tới Người đẹp ốm yếu, bầu không khí trong hang động rất quỷ dị, cuối cùng Thẩm Chi Hủ không chịu nổi, chủ động nói chuyện với hổ trắng nhỏ đang nằm lì trên giường.

"Hổ trắng nhỏ, chúng ta đi ra ngoài được không?"

Lúc này mới hơn hai giờ chiều, vẫn có thể đi ra ngoài một chuyến.

Kiều Nghệ nghe xong, tai nhỏ khẽ lay, ra vẻ thận trọng liếc nhìn Người đẹp ốm yếu.

"Em có đi không?" Thẩm Chi Hủ lại hỏi một tiếng.

Kiều Nghệ đứng lên, lắc lắc cơ thể, duỗi người, thản nhiên nhảy từ trên giường xuống.

"Grừ ——" Nếu anh đã muốn đi như thế, vậy tôi sẽ đi theo anh một chuyến.

Thẩm Chi Hủ thấy thế, không biết tại sao lại cảm thấy dáng vẻ này của hổ trắng nhỏ rất đáng yêu, nếu không phải tình huống bây giờ không thích hợp, anh rất muốn xoa cái đầu lông xù của cô.

"Vậy chúng ta ra ngoài thôi."

Thẩm Chi Hủ thăm dò hỏi một tiếng, nhìn hổ trắng nhỏ dẫn đầu đi ra khỏi hang động, anh mỉm cười, cầm lấy cung phản khúc đeo lên người, chậm rãi đi theo.

Đi đến chân núi, Thẩm Chi Hủ lấy một chiếc xe Hummer từ trong không gian ra, mở cửa xe ghế lái phụ, để hổ trắng nhỏ lên trước, anh thắt chặt dây an toàn cho cô, lúc này mới đóng cửa xe ghế lái phụ, cuối cùng anh ngồi bên ghế lái, hai tay tiếp tục đánh lái, di chuyển về chỗ trạm xăng trong trí nhớ.

Xăng trong xe sắp cạn rồi, anh phải tích trữ một ít trong không gian.

Vận may của Thẩm Chi Hủ cũng không tệ, anh dựa theo ký ức đi đến trạm xăng, chỗ này dường như chưa từng bị càn quét, bên trong có hai chiếc xe tải chở xăng dầu, tay của anh nhẹ nhàng vung tay lên, hai chiếc xe tải bị anh thu vào trong không gian.

Loading...