Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-08-07 18:55:57
Lượt xem: 227
Thẩm Chi Hủ hơi nhướng mày, cảm thấy đội trưởng Lý tính tình khá tốt, anh liếc nhìn người đàn ông không cam tâm đứng bên cạnh Lý Văn Bân, đưa tay nhận lấy tinh hạch.
Kiều Nghệ cũng nghe được những lời của Lý Văn Bân, lén lút ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tinh hạch trong tay Người đẹp ốm yếu.
Ồ, nó có màu xanh lục đậm.
Kiều Nghệ chỉ nhìn thấy những tinh hạch không màu bình thường trong đầu của zombie, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tinh hạch có màu sắc.
“Cảm ơn.”
Thấy anh nhận lấy, trong lòng Lý Văn Bân mới thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng nở một nụ cười: “Người anh em này, anh là người ở thành phố Lang sao? Chúng tôi là người của căn cứ Hoài Long, anh có muốn gia nhập đội ngũ của chúng tôi, cùng chúng tôi gia nhập căn cứ Hoài Long không?”
Lý Văn Bân nhìn trúng năng lực của Thẩm Chi Hủ, hơn nữa anh có thể nuôi dưỡng hổ trắng nhỏ, còn khiến cho hổ trắng nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, điều này rất đáng để cho anh ta chiêu mộ.
Trong lòng Kiều Nghệ vô cùng căng thẳng.
Thì ra người đàn ông trước mắt có ý định này, trước tiên anh ta dùng tinh hạch để thể hiện lòng tốt, sau đó “quải” Người đẹp ốm yếu về đội của anh ta!
Thẩm Chi Hủ cảm nhận được hổ trắng nhỏ trong lòng mình cứng đờ, biết cô đang lo lắng cái gì, đưa tay vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng lắc đầu, từ chối Lý Văn Bân: “Xin lỗi, bây giờ tôi tạm thời không có ý định đi đến căn cứ Hoài Long.”
“Này… Người anh em à, anh không muốn suy nghĩ lại sao? Phúc lợi của căn cứ Hoài Long chúng tôi không tồi đâu.” Lý Văn Bân không chịu từ bỏ, cố gắng khuyên thêm lần nữa.
Để đáp lại, Thẩm Chi Hủ chỉ lắc đầu: “Xin lỗi.”
Lý Văn Bân thấy thế, trong lòng cảm thấy có chút bất lực, nhưng nghĩ đến việc bọn họ vẫn còn ở lại thành phố Lang vài ngày nữa, anh ta còn nói thêm: “Chúng tôi sẽ ở thành phố Lang ba ngày nữa, chính là khu dân cư Lục Cốc ở vùng ngoại ô, nếu anh thay đổi ý định có thể đến đó tìm chúng tôi.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Lý Văn Bân liếc mắt nhìn đồng đội của mình, thấy mọi người đã thu thập được không ít vật tư, lập tức chào tạm biệt rời đi.
Thẩm Chi Hủ khách sáo đáp lại, nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, nhặt mũi tên ở cách đó không xa lên, lấy một tấm khăn lông trong dị năng không gian ra lau sạch vết m.á.u khô trên mũi tên, sau đó đặt vào túi đựng tên.
Thấy mọi người đã rời đi, Kiều Nghệ lén quấn cái đuôi quanh cổ tay của Người đẹp ốm yếu, nhẹ giọng gọi.
“Gào…” Người đẹp ốm yếu, anh thật sự không muốn đi đến căn cứ Hoài Long với bọn họ sao?
Xét về mặt lý trí, Kiều Nghệ biết đi đến căn cứ Hoài Long là sự lựa chọn tốt nhất cho Người đẹp ốm yếu, bởi vì ở lại căn cứ sẽ tương đối an toàn hơn bên ngoài. Nhưng xét về mặt tình cảm, Người đẹp ốm yếu đã làm bạn với cô nhiều ngày như vậy, cô dường như đã ỷ lại vào anh rất nhiều, cô nhất định sẽ không đành lòng để anh đi.
“Làm sao vậy?” Thẩm Chi Hủ cúi đầu, xoa đầu hổ trắng nhỏ.
“Gào…” Anh không đi căn cứ Hoài Long hả?
Kiều Nghệ biết Người đẹp ốm yếu không hiểu, liếc nhìn về phía Lý Văn Bân và những người khác vừa rời đi.
Thẩm Chi Hủ thuận thế nhìn theo, vẻ mặt trầm ngâm giống như đang suy nghĩ gì đó, bàn tay đang xoa đầu hổ trắng nhỏ trượt xuống cằm cô, nhẹ nhàng gãi gãi.
“Là muốn hỏi tôi vì sao không đi đến căn cứ Hoài Long cùng bọn họ hửm?”
Kiều Nghệ thoải mái híp mắt lại, nghe được câu nói phía sau của Người đẹp ốm yếu cô khó khăn mở mắt lên, liên tục gật đầu.
Đúng đúng đúng, tôi muốn hỏi là chuyện này!
Thấy hổ trắng nhỏ kích động như vậy, Thẩm Chi Hủ khẽ cười một tiếng.
“Có muốn đoán xem vì sao tôi không đi đến căn cứ Hoài Long cùng bọn họ không?”
Kiều Nghệ: “…”
Cô không phải là con giun trong bụng của Người đẹp ốm yếu, làm sao cô có thể biết lý do vì sao anh không đi đến căn cứ Hoài Long cùng bọn họ được chứ?
Kiều Nghệ không khỏi trừng mắt liếc nhìn Người đẹp ốm yếu một cái. Thẩm Chi Hủ nhìn thấy cũng không tức giận, ngược lại còn hạ giọng, giọng điệu nhẹ nhàng cưng chiều nói: “Tôi còn muốn ở cạnh hổ trắng nhỏ, sao có thể đi đến căn cứ Hoài Long với bọn họ được chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-51.html.]
Lỗ tai của Kiều Nghệ run lên dữ dội.
A a a, cô muốn c.h.ế.t rồi, sao Người đẹp ốm yếu có thể dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô được chứ!
Nhưng không thể không nói, cô quả thật rất yêu thích giọng nói của Người đẹp ốm yếu.
Kiều Nghệ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe màu xanh lam nhạt nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của Người đẹp ốm yếu, trái tim giống như được ngâm trong nước ấm, mềm nhũn đến mức rối tinh rối mù.
“Ngaooo ngaooo…” Người đẹp ốm yếu, anh thật tốt! Không có ai tốt hơn anh!
Cô nghiêng đầu cọ cọ vào cánh tay của Người đẹp ốm yếu, đôi mắt tròn xoe sáng ngời.
Thẩm Chi Hủ cũng hưởng thụ sự thân mật này của hổ trắng nhỏ, ý cười trong mắt càng đậm hơn một chút.
“Được rồi, bây giờ chúng ta đi siêu thị đi.”
Nếu cứ trì hoãn ở đây quá lâu, không biết trong siêu thị lại xuất hiện thêm bao nhiêu con zombie, muốn dọn sạch chúng, phải tốn rất nhiều thời gian.
“Grừ grừ…” Ừm, chúng ta mau đi thôi!
***
Vù.
Tiếng mũi tên xuyên qua không khí lần lượt vang lên, Kiều Nghệ đứng ở bên chân Người đẹp ốm yếu, trừng mắt nhìn mũi tên của anh b.ắ.n trúng chỗ giữa hai lông mày con zombie, một phát toi mạng.
Đó đúng là một cú b.ắ.n hoàn hảo. Kiều Nghê âm thầm khen ngợi.
Thẩm Chi Hủ thu tay về, hơi khom người vỗ vỗ đầu hổ trắng nhỏ: “Đi thôi, chúng ta đi dọn dẹp chiến trường thôi.”
Ừa ừa!
Kiều Nghệ liên tục gật đầu, thì theo phía sau Người đẹp ốm yếu. Thật ra thì công việc dọn dẹp chiến trường chính là đào tinh hạch, những việc này vốn là Người đẹp ốm yếu làm, hai tay của Kiều Nghệ không linh hoạt, chỉ có thể đứng ở một bên canh gác cho anh.
Sau khi thu tinh hạch xong, Thẩm Chi Hủ cho tinh hạch thu được vào bên trong không gian, ngẩng đầu nhìn siêu thị ở tầng một, không cố chấp với những đồ dùng ở trên kệ hàng nữa, anh dẫn hổ trắng nhỏ đi tới kho hàng.
Kho hàng ở trong siêu thị vẫn chưa bị người khác cướp đoạt, cái này cũng quá hời cho Thẩm Chi Hủ rồi. Anh nhẹ nhàng vung tay lên, mọi thứ ở bên trong kho hàng đều bị thu vào trong không gian của anh.
Kiều Nghệ nhìn thấy kho hàng khổng lồ trong nháy mắt đã trống trơn thì kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Ôi trời ơi, không gian của Người đẹp ốm yếu rốt cuộc rộng đến mức nào thế? Đỉnh vãi ò!!!(*❦ω❦)
Mấy ngày nay bọn họ cũng đã vơ vét rất nhiều cửa tiệm, góp nhặt rất nhiều đồ dùng, trong đó không thiếu đồ ăn và quần áo, thậm chí còn có cả đồ dùng dành cho thú cưng, tính ra chúng có thể chất đầy cả một kho hàng rồi. Vậy mà giờ đây Người đẹp ốm yếu vẫn rất nhẹ nhàng phẩy tay một cái thu hết các thứ ở trong kho hàng vào trong không gian. Đối với một người chưa trải sự đời như Kiều Nghệ nhìn thấy dáng vẻ dễ như ăn bánh này của anh thì không khỏi khiếp sợ.
“Ngaooo” Người đẹp ốm yếu à Người đẹp ốm yếu ơi, rốt cuộc không gian của anh lớn tới mức nào dzạ?
Kiều Nghệ nâng người lên, toàn bộ cơ thể đều tựa vào đùi Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ cảm thấy bắp chân mình nặng trĩu, khi cúi đầu xuống đã nhìn thấy cảnh con hổ trắng nhỏ đang dựa vào đùi anh.
Gần đây con hổ trắng nhỏ có vẻ rất thích bắp chân của anh nhỉ.
Thẩm Chi Hủ híp mắt, thuận thế ôm hổ trắng nhỏ vào lòng.
“Sao vậy? Có phải em mệt rồi không?”
Kiều Nghệ lắc đầu.
“Grừ Grừ” Không có không có, tôi chỉ muốn hỏi không gian của Người đẹp ốm yếu rộng tới mức nào thôi.
Kiều Nghệ cẩn thận suy nghĩ một lát, Người đẹp ốm yếu thức tỉnh dị năng hệ không gian trong một thời gian ngắn, tính đi tính lại còn chưa quá nửa tháng. Cho dù hiện tại có hấp thụ một số lượng tinh hạch lớn thì dị năng không gian của anh cùng lắm cũng chỉ ở cấp hai.