Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 436
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:24:12
Lượt xem: 108
Đại Bạch thấy cô đã trở lại bèn bò dậy khỏi mặt thảm, hơi nghiêng cái đầu to lông xù, đôi mắt hổ tròn xoe có vẻ như đang tò mò quan sát người đàn ông bên cạnh Kiều Nghệ.
Trong lòng Kiều Nghệ vui mừng, cô vừa chuẩn bị gọi mama thì khóe mắt phát hiện xung quanh còn người ngoài ở đây, đành phải nuốt những lời muốn nói trở lại rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha cách mẹ hổ không xa.
"Cô Trình, còn có chuyện gì nữa không?"
Trình Dao và Cố Hựu Kỳ liếc nhau một cái, dường như trong khoảng thời gian ngắn ngủi Kiều Nghệ rời đi, họ đã đạt được sự đồng thuận nào đó. Sau đó hai người dời ánh mắt đi, đồng thời nhìn vào cô.
Trình Dao nói thẳng: “Cô Kiều, cô hiểu rất rõ chuyện về căn cứ Thần Quyến, chúng tôi có thể mời cô cùng tham gia vào hành động lần này được không?”
Nếu Kiều Nghệ không biết sự thật có khi đã đồng ý với lời đề nghị của Trình Dao, nhưng bây giờ cô đã biết có thể giấc mơ không kéo dài được lâu nên không có ý định lãng phí thì giờ vào căn cứ Thần Quyến làm gì.
Hơn nữa, giấc mơ này là thế giới tiểu thuyết, bản thân Trình Dao và Cố Hựu Kỳ là nam nữ chính, thế nên cứ giao cho bọn họ giải quyết loại tổ chức tà ác này đi. Chứ không thì còn cần nam nữ chính làm gì nữa?
Kiều Nghệ càng nghĩ càng thấy hài lòng, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra chút khác thường nào.
“Rất xin lỗi, tôi còn có chuyện của mình nữa, e là không thể tham gia vào hành động này."
Hai người Trình Dao hoàn toàn không ngờ Kiều Nghệ lại trả lời như vậy. Theo logic mà nói, đáng lẽ cô phải rất căm hận căn cứ Thần Quyến, kiểu gì cũng sẽ tham gia vào hành động lần này chứ. Tại sao bây giờ cô lại từ chối vậy?
Trình Dao không muốn từ bỏ người có năng lực chiến đấu này nên muốn nói thêm gì đó. Nhưng khi bị đôi mắt xanh lam bình tĩnh nhìn, dường như nàng đã bị nhìn thấu làm cả người cứng đờ.
“Xin lỗi nhé.” Kiều Nghệ lặp lại lần nữa.
Trình Dao im lặng.
Cố Hựu Kỳ rất hiếm khi thấy Trình Dao nhận thua, anh ta cảm thấy hơi không hài lòng với người phụ nữ với vẻ mặt hờ hững trước mắt. Thế nhưng anh ta chưa kịp bày tỏ đã bị Trình Dao đè xuống mu bàn tay. Cố Hựu Kỳ ngước mắt nhìn lại, thấy nàng lắc đầu thật khẽ nên đành phải kìm lại.
“Nếu đã như vậy thì chúng tôi sẽ không làm phiền nữa.”
Trình Dao và Cố Hựu Kỳ nói dứt lời thì cùng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trần Tống nhìn chị gái nhỏ xinh đẹp một chút rồi lại nhìn về phía Trình Dao một chút. Sau một hồi lâu rối rắm, cậu ta đứng dậy đi tiễn hai người Trình Dao.
Trong thâm tâm, Trần Tống cũng muốn để chị gái nhỏ xinh đẹp tham gia nhiệm vụ lần này, nhưng nếu chị ấy đã nói có chuyện riêng phải làm thì cậu ta cũng không thể ép buộc người khác. Hơn nữa…
Bọn họ cũng không có thực lực để ép buộc người khác nên đành phải làm vậy.
Trình Dao mới vừa đi vài bước, phát hiện Đại Bạch không đi theo bèn quay đầu lại nhìn. Trông thấy Kiều Nghệ đang xoa lỗ tai Đại Bạch, nàng thấy trong lòng căng thẳng.
Cố Hựu Kỳ cũng nhìn thấy cảnh này, hơi cau mày nói: “Đại Bạch, chúng ta đi thôi.”
Hổ trắng lớn lười biếc liếc nhìn Cố Hựu Kỳ, không hiểu sao nó lại thấy hơi tiếc nuối khi cảm thấy bàn tay trên tai mình thu về.
Con người này cho nó một cảm giác rất quen thuộc, mùi hương trên người cô cũng vậy nên nó thực sự không muốn rời đi.
Có lẽ nhìn ra sự rối rắm của hổ mẹ, Kiều Nghệ bèn nói nhỏ với nó: “Mama đi về đi, khi nào nhớ con thì cứ đến tìm con cũng được.”
Chỉ hổ trắng lớn mới nghe được lời nói này, nó hơi chớp mắt.
“Đại Bạch?” Trình Dao cũng gọi một tiếng.
Hổ trắng lớn đứng dậy, phe phẩy cái đuôi. Nó nhìn Kiều Nghệ một cái thật sâu rồi mới đuổi theo hai người Trình Dao, rời khỏi biệt thự.
Kiều Nghệ nhìn theo bọn họ rời đi, thở dài một tiếng đầy rầu rĩ.
“Nếu Ngao Ngao muốn thì chúng ta…”
Thẩm Chi Hủ còn chưa nói xong đã bị cô đưa ngón tay đè lên miệng.
“Cứ để mama tự quyết định.”
Khóe mắt Kiều Nghệ nhìn thoáng qua Trần Tống ra ngoài tiễn người đi đã quay lại, cô thu tay về, nói với cậu ta: “E rằng chúng tôi còn phải ở lại chỗ này thêm một hai hôm nữa, làm phiền cậu quá.”
Đôi mắt Trần Tống sáng lên: “Không sao không sao, có phiền gì đâu mà.”
Thấy người đàn ông bên cạnh cô không nói gì, cậu ta hơi suy nghĩ rồi nói: “Không biết nên gọi anh đây là gì nhỉ?”
“Thẩm Chi Hủ.”
“Chào anh Thẩm, tôi là Trần Tống.”
Thẩm Chi Hủ gật đầu, ý bảo mình đã biết.
…
Đêm buông xuống, đêm lạnh như nước.
Hổ trắng lớn nằm úp sấp ở cửa ngơ ngác nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ.
Khi Trình Dao đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng này.
“Đại Bạch.”
Hổ trắng lớn nghe thấy tiếng gọi bèn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trình Dao. Trong đôi mắt tròn xoe của nó có chút cảm xúc không rõ lắm nhưng nàng vẫn nhận ra nó đang hỏi mình có chuyện gì.
“Hôm nay sao mi lại… Gần gũi với Kiều Nghệ vậy Đại Bạch?”
Trình Dao đi tới ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn bộ lông bóng loáng mượt mà của nó. Nàng rất muốn chạm vào một chút nhưng lại sợ Đại Bạch mất hứng nên chỉ có thể nhịn xuống.
Hổ trắng lớn bị hỏi câu này cũng không hiểu nổi tại sao mình lại gần gũi với thú hai chân tên Kiều Nghệ kia nữa. Đại Bạch chỉ cảm thấy cô mang đến cho mình một cảm giác rất quen thuộc, rất thoải mái, làm nó vô thức muốn gần gũi với cô.
“Đại Bạch?” Trình Dao thấy hổ trắng lớn không có phản ứng bèn gọi một tiếng.
Hổ trắng lớn lấy lại tinh thần, lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.
Điều này khiến Trình Dao nhíu chặt mày, muốn nói chút gì đó. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt cùng màu với Kiều Nghệ, nàng đột nhiên không nói được lời nào.
Thôi, dù gì sau này bọn họ cũng không gặp nhau nữa, tốt nhất nàng không nên nói ra điều gì khiến Đại Bạch cảnh giác với Kiều Nghệ.
“Mấy ngày nữa chúng ta sẽ tới căn cứ Thần Quyến, mi hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé Đại Bạch.”
Hổ trắng lớn gật đầu ra hiệu mình đã biết, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy vậy, Trình Dao cũng không tiện hỏi mình có thể sờ nó một cái không nên chỉ nói câu chúc ngủ ngon, tiếp theo rời khỏi căn phòng này.
Sau khi Trình Dao rời đi không lâu, hổ trắng lớn đột nhiên đứng dậy đi lại trong căn phòng rộng rãi, cái đuôi hơi lắc lư của nó cũng tiết lộ tâm trạng bất an của chủ nhân.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, hổ trắng lớn dừng lại, nhìn về phía cửa phòng với ánh mắt kiên định.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-436.html.]
“Ngao Ngao…”
Trong phòng khách biệt thự, một nam một nữ ôm nhau nằm ở trên giường. Cái đuôi to lớn màu vàng nhạt nhô ra từ xương cụt của người đàn ông, quấn quanh vòng eo nhỏ của người phụ nữ. Thậm chí, chóp đuôi còn không thành thật, cọ xát khẽ khàng cách lớp vải mỏng tang.
Kiều Nghệ không thể nhịn được nữa, nắm ngay lấy cái chóp đuôi dài nhỏ, còn cố ý dùng sức bóp một cái. Cảm nhận được người đàn ông sau lưng mình thở dốc mấy giây, trong lòng cô như tràn ra ác khí, vô cùng vui vẻ.
“Anh đang làm cái gì đấy hả? Có khác gì chứng đói khát da thịt không cơ chứ!”
Thẩm Chi Hủ vô tội chớp mắt mấy cái: “Ngao Ngao cứ coi như anh bị chứng đói khát da thịt đi cũng được.”
Cái đuôi quấn quanh vòng eo nhỏ của Kiều Nghệ siết chặt, Thẩm Chi Hủ vùi đầu vào vai cô.
“… Anh đừng quên đây là trong giấc mộng của Tiểu Bảo đấy nhé.”
“Em sợ Tiểu Bảo biết à?” Thẩm Chi Hủ cười khẽ, cố ý cọ xát bên tai cô: “Ngao Ngao thử nghĩ nếu ở trong tấm chắn của em thì Tiểu Bảo có còn biết được chúng ta đang làm gì nữa không?”
Hisss…
Kiều Nghệ hít sâu một hơi.
Đầu óc của Người đẹp ốm yếu nảy số nhanh thật đấy, khó thế mà cũng nghĩ ra được!
Cảm giác được người nào đó bắt đầu rục rịch, Kiều Nghệ hơi khó khăn nắm lấy chóp đuôi của anh.
"Không được, không thể."
“Kể cả Tiểu Bảo không biết thì đây cũng là cảnh trong mơ của Tiểu Bảo. Nếu bọn họ thực sự làm chuyện hự hự đen tối thì sợ là cô không còn mặt mũi nào mà gặp con bé nữa!”
“Ngao…”
“Còn gọi nữa thì anh xuống đất ngủ ngay cho em!”
“Chậc, em nhẫn tâm thật đấy.” Thẩm Chi Hủ đáng thương cọ xát má vai cô.
“Chứ không phải là do anh gây chuyện à.” Kiều Nghệ tức giận nói.
Nhớ tới trước kia Người đẹp ốm yếu từng là một đóa hoa trên đỉnh núi, nào ngờ sau khi ăn mặn anh lại càng ngày càng dính người. Hơn nữa, anh càng ngày càng đa dạng chủng loại, dù thể lực của cô không tệ cũng không thể chịu đựng nổi!
Kiều Nghệ nghĩ đến đây là cảm thấy ngứa răng, cô vừa định coi Người đẹp ốm yếu thành que mài răng thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của thứ gì đó sắc bén cào vào tấm ván gỗ.
“Ai thế?”
Kiều Nghệ đột nhiên ngồi dậy, sau khi chậm lụt ngửi được mùi hương quen thuộc thì đôi mắt cô hiện lên một vẻ không thể tin được.
“Là mama!”
Trên mặt Kiều Nghệ đầy vẻ mừng rỡ, vỗ vỗ cái đuôi màu vàng nhạt còn quấn quanh eo mình.
“Anh cất cái đuôi vào đi, em phải đi mở cửa cho mama!”
Ầy, bây giờ cũng sắp khuya đến nơi rồi, sao mama lại đến tìm mình vậy nhỉ?
Thẩm Chi Hủ ai oán liếc người nào đó trong lòng chỉ toàn Đại Bạch là Đại Bạch. Sau khi thu đuôi lại, anh cũng ngồi dậy theo, chỉnh lại bộ đồ ngủ có chút lộn xộn của mình.
Kiều Nghệ không chú ý tới ánh mắt của Thẩm Chi Hủ, sau khi thắt lưng được thoát khỏi xiềng xích là lăn ngay khỏi giường. Cô đi chân trần xỏ dép vào, vô cùng phấn khởi đi mở cửa cho hổ mẹ ở bên ngoài.
Hổ trắng lớn ở ngoài cửa hơi rụt móng vuốt lại sau khi cào lên ván cửa mỏng manh, có thính giác cực tốt nên nó cũng nghe thấy được tiếng động bên trong phòng.
Mama?
Đây không phải là lần đầu tiên nó nghe thấy từ này nhưng tại sao người kia lại gọi nó như vậy? Theo hiểu biết của nó thì đó là cách mà thú hai chân gọi mẹ mình đúng không?
Ờm…
Một con thú hai chân lại gọi nó là mẹ?
Hổ trắng lớn hơi kinh ngạc, nhưng bất ngờ là nó lại không hề cảm thấy phản cảm.
“Bịch bịch bịch…”
Tiếng bước chân từ xa tới gần truyền đến, hổ trắng lớn thu hồi suy nghĩ, dù bận nhưng vẫn thư thả chờ đợi thú hai chân mở cửa cho mình.
Kẹt một tiếng, cửa mở ra. Hổ trắng lớn nhìn thấy thú hai chân giống cái kia nhìn mình với vẻ mặt mừng rỡ.
“Mama, mẹ làm gì ở đây thế?”
Kiều Nghệ vô thức nhìn qua đầu cầu thang bên kia, càng ngạc nhiên hơn khi thấy không có ai đi theo sau Đại Bạch.
“Mẹ có muốn vào trong không?” Kiều Nghệ nghiêng người sang một bên.
Hổ trắng lớn rụt rè gật đầu, bước đi tao nhã đi vào phòng. Không lâu sau, nó nhìn thấy một thú hai chân giống đực đang ngồi trên giường, sau khi anh nhìn thấy mình thì lập tức nở nụ cười thân thiện.
“Đại Bạch.” Thẩm Chi Hủ hơi gật đầu với nó, anh nghĩ đến gì đó rồi nói thêm một câu: “Thẩm Chi Hủ.”
Hổ trắng lớn biết thú hai chân giống đực này đang giới thiệu tên của mình, nó ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.
“Sao mama lại tới đây vậy?” Kiều Nghệ lặp lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa.
Hổ trắng lớn im lặng, ngay cả cái đuôi cũng không động đậy nữa.
Thật ra bản thân nó cũng không hiểu tại sao mình lại tới cơ mà…
Nó ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào thú hai chân giống cái có mái tóc trắng như tuyết và đôi mắt xanh kia.
Tóc của cô…
Đôi mắt của cô…
Cho nó cảm giác thật sự quá quen thuộc.
“Có phải Đại Bạch phát hiện ra cái gì không?” Thẩm Chi Hủ nhận thấy ánh mắt của hổ trắng lớn nhìn chằm chằm Kiều Nghệ không thích hợp, anh đột nhiên lên tiếng.
Câu nói này làm cả Kiều Nghệ lẫn hổ trắng lớn đồng thời nhìn về phía anh. Thẩm Chi Hủ vẫn ngồi bình tĩnh như trước, thậm chí còn chậm rãi nói: “Mi xem tóc này, mắt của Ngao Ngao này, có phải trông giống mi lắm không?”
Lỗ tai hình bán nguyệt của hổ trắng lớn hơn rung lên một chút.
“Giống mày cũng là điều bình thường thôi, vốn dĩ mi là mẹ của Ngao Ngao ấy mà.”
Con ngươi của hổ trắng lớn hơi co lại, vô thức phản bác lại một tiếng.
“Grào…”
Nó làm gì có bé con nào là thú hai chân lớn như thế!