Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 435
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:23:48
Lượt xem: 129
Lúc cô chuẩn bị lùi lại, sau gáy lập tức bị người ta ra sức đè xuống, chặn lại đường đi của cô.
Nụ hôn vốn chỉ dán vào khóe môi cũng trở nên triền miên bóng bỏng dưới sự cường thế của người đàn ông này.
Ê, điều này, điều này rõ ràng không đúng!
Bởi vì nụ hôn cuồng nhiệt, màu đỏ ửng trên đuôi mắt của Kiều Nghệ mỹ lệ đến lạ thường, khiến người đàn ông bên dưới vừa nhìn lại càng muốn bắt nạt cô hơn.
Anh lại nhớ ra cô có vẻ như rất thích cái đuôi phi nhân loại kia của mình. Tâm niệm khẽ động, cái đuôi màu vàng nhạt to khỏe thò ra từ xương cụt, quấn quanh eo thon nhỏ của cô giống như rồng khổng lồ đang canh chừng công chúa của mình. Chóp đuôi dài nhỏ còn nhẹ nhàng lướt qua thịt mềm mại bên eo cô, vô cùng quyến rũ.
Cách một lớp vải mỏng manh, Kiều Nghệ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng trên cái đuôi màu vàng nhạt kia khiến toàn thân cô run rẩy. Cô thoáng dùng sức, đẩy người đàn ông bên dưới mình ra.
“Anh...”
Vừa há miệng ra, giọng nói của Kiều Nghệ trở nên ngọt ngào lạ thường. Cô sợ kích thích thú tính của người đàn ông, vội vàng ngậm miệng lại.
“Làm sao vậy?”
Lúc này, Thẩm Chi Hủ chậm rãi ngồi dậy, cái đuôi màu vàng nhạt sau lưng kia nhẹ nhàng đong đưa, lặng lẽ thể hiện tâm trạng vui thích của chủ nhân.
Kiều Nghệ mím môi không trả lời, chỉ trợn đôi mắt long lanh như nước nhìn đối phương.
“Em vẫn chưa phát hiện bất thường à?”
Cô chần chừ một hồi rồi lắc lắc đầu, sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, lập tức mở miệng thăm dò: “... Người đẹp ốm yếu?”
Chẳng lẽ Người đẹp ốm yếu của cô cũng trở về rồi ư?
Thẩm Chi Hủ khẽ cười: “Là anh.”
Đôi mắt cô sáng lên, theo bản năng định nhào vào lòng người đàn ông. Song cô nhớ đến việc anh vừa mới đùa bỡn mình, chỉ đành nỗ lực nhẫn nại, còn không quên trợn mắt nhìn anh.
“Được đó Thẩm Chi Hủ, anh lại đùa giỡn em!” Kiều Nghệ còn nhớ đến khả năng nào đó, tức giận đến nỗi mặt mày đỏ bừng: “Anh nói đi, có phải trước đó anh cũng giả vờ hay không?”
Thế mà cô còn cảm thấy trước đây Người đẹp ốm yếu ngây thơ, đáng yêu như vậy nữa, hóa ra đều là anh giả vờ!
Thẩm Chi Hủ lại lớn tiếng kêu oan: “Anh không có, anh không có, Ngao Ngao, em đừng nói bậy bạ!”
Anh dừng lại một lúc, đưa tay ôm nhóc yếu ớt đang ầm ĩ vào trong lòng.
Kiều Nghệ giãy giụa mấy cái, không thoát ra được, cuối cùng cũng để mặc anh ôm mình.
“Ngao Ngao đừng nóng giận, anh cũng là vừa mới nhớ ra thôi.” Dứt lời, Thẩm Chi Hủ trìu mến hôn lên trán cô.
“Anh có ý gì?”
“Em thật sự không nhớ hả?”
Kiều Nghệ im lặng, sao mỗi một chữ Người đẹp ốm yếu nói cô đều hiểu, thế nhưng ghép lại thì cô chẳng hiểu gì cả nhỉ?
Cô phải nhớ điều gì à?
Có lẽ Thẩm Chi Hủ nhìn thấu sự cạn lời của cô, bèn kiên nhẫn nói: “Em có nhớ em tới đây thế nào không?”
Vẻ mặt của Kiều Nghệ mờ mịt mà lắc lắc đầu: “Em không nhớ, em vừa mở mắt đã phát hiện bản thân đã ở sở nghiên cứu trong căn cứ Đông Nam rồi.”
Thẩm Chi Hủ vỡ lẽ: “Xem ra ký ức của em vẫn chưa hồi phục.”
“Nghĩa là gì hả...” Kiều Nghệ càng mê man hơn.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, giơ tay ra vuốt mái tóc hơi rối của cô: “Ngao Ngao còn nhớ không, Tiểu Bảo thức tỉnh một dị năng hết sức hiếm có, có thể kéo người khác vào trong giấc mơ do con bé dệt ra.”
“Lúc dị năng này ở cấp thấp rất vô dụng, nhưng đến cấp cao, nó có thể dung hợp trí nhớ của người bị kéo vào giấc mơ, khiến người ta bị lạc ở trong đó.”
“Shh...” Kiều Nghệ hít một hơi khí lạnh: “Ý của anh là, bây giờ chúng ta đang ở trong giấc mơ do Tiểu Bảo dệt ra cho cả hai sao?”
“Không sai.”
“Nhưng mà, sao điều này có thể được?”
Thẩm Chi Hủ buồn cười nhìn cô, còn hôn thật mạnh lên gò má cô: “Sao lại không thể được chứ? Đây chẳng phải là kết cục viên mãn cho anh của kiếp trước mà hai mẹ con các em bàn bạc xong à?”
“Hả?” Kiều Nghệ cả kinh biến sắc, thì ra sự thật là như vậy ư?
“Lúc anh tiến vào, dị năng của Tiểu Bảo đã niêm phong trí nhớ của anh, để anh chỉ nhớ được chuyện của kiếp trước. Tuy nhiên cũng không niêm phong được bao lâu, anh cũng đột phá niêm phong của Tiểu Bảo nhờ vào lực không gian mà bản thân nắm giữ.”
“Thật là đáng gờm...” Kiều Nghệ không khỏi giơ ngón tay cái lên cho anh: “Em thì không được, đến bây giờ em vẫn chưa nhớ mình đã từng bàn bạc với Tiểu Bảo.”
Nói đến đây, cô lại bắt đầu hâm mộ con gái: “Cấp bậc dị năng của Tiểu Bảo hẳn rất cao rồi nhỉ, nếu không cũng sẽ không thể thoáng cái đã kéo hai người chúng ta vào được.”
“Cấp 7 rồi, quả thực rất cao.”
Cộng thêm lúc tiến vào, hai người bọn họ còn tự ám thị bản thân đừng phản kháng Tiểu Bảo, bấy giờ mới có thể khiến giấc mơ này tiếp tục vận hành.
“Vậy nếu anh tỉnh rồi, có phải giấc mơ này sắp kết thúc rồi không?”
“Cũng gần như thế?”
“À...” Kiều Nghệ có chút tiếc nuối cụp mắt xuống, cô cảm thấy mình vẫn chưa chơi đủ mà, sao lại sắp kết thúc nhanh như vậy chứ?
Thẩm Chi Hủ thấy vậy thì hơi nhíu mày, cái đuôi màu vàng nhạt bá đạo quấn lấy eo thon của cô gái theo tâm trạng của anh, chóp đuôi nho nhỏ kia cũng nhét vào lòng bàn tay mềm mại ấm áp của cô.
“Ngao Ngao, em muốn sờ nó không?”
Trước khi chưa có trí nhớ, Thẩm Chi Hủ hận không thể cắt bỏ cái đuôi này. Nhưng giờ có trí nhớ rồi, anh lại có ý tưởng khác.
Kiều Nghệ theo bản năng bóp lấy cái chóp đuôi chủ động đưa tới cửa, tiếp đó cô cảm thấy bả vai nặng trĩu, là Người đẹp ốm yếu gác đầu lên vai cô. Cô còn chưa kịp hỏi anh làm sao, đã nghe thấy âm thanh trầm thấp mang theo vẻ dụ hoặc.
“Ừm, sờ nữa đi, em sờ nó nữa đi.”
Lúc này đây, nếu như Kiều Nghệ vẫn không rõ Thẩm Chi Hủ có ý gì, vậy mấy năm qua cô thật sự sống uổng phí rồi. Cái chóp đuôi trong tay cũng không thích thú nữa, lập tức bị cô hung hăng ném sang một bên.
“Thẩm Chi Hủ, anh đủ rồi đó nha, không cho phép làm!”
Thẩm Chi Hủ chớp chớp mắt vô tội: “Có điều chẳng phải Ngao Ngao em rất thích sao?”
Nói đến đây, anh còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ngao Ngao không thích động vật bò sát có vảy, tuy nhiên cô lại chơi đùa cái đuôi của anh mà không có chút ghét bỏ nào, điều này chứng tỏ Ngao Ngao thật sự rất yêu anh.
Thẩm Chi Hủ càng nghĩ càng vui vẻ, chóp đuôi nhỏ dài còn đắc chí vung vẩy.
Kiều Nghệ thấy thế, chỉ cảm thấy không dám nhìn thẳng.
“Ngao Ngao thật sự không sờ thêm một lần nữa ư?”
Kiều Nghệ lạnh lùng vô tình từ chối: “Anh quên hiện giờ chúng ta đang ở địa bàn của người khác sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-435.html.]
Thẩm Chi Hủ hiểu ra: “Sau khi rời đi, Ngao Ngao có thể sờ sờ nó được không?”
Dứt lời, dị năng quanh người anh tựa như đang rục rịch.
Kiều Nghệ vội vàng đè tay của đối phương lại: “Bình tĩnh! Anh bình tĩnh!”
Cô sợ anh lại làm ra chuyện mờ ám gì nữa, vội vàng dời sự chú ý của anh đi: “Tiểu Bảo chỉ kéo hai người chúng ta vào thôi à?”
“Ừ, thực lực hiện tại của Tiểu Bảo chỉ có thể kéo hai chúng ta vào, nhiều hơn thì con bé sẽ không kiểm soát được.”
“À...” Kiều Nghệ cảm thấy có chút tiếc nuối, chỉ là lại không nhịn được kể chuyện vừa mới gặp được hổ mẹ với anh.
Thẩm Chi Hủ nghe xong liền lên tiếng: “Chúng ta có thể dẫn Đại Bạch theo bên mình.”
Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ thôi, chỉ cần Ngao Ngao muốn, bọn họ có thể làm được.
“Cái này...” Kiều Nghệ hơi rung động: “Được rồi, trước tiên vẫn xem ý của mama đi.”
Hơn nữa cô cũng không biết Tiểu Bảo có thể duy trì giấc mơ này được bao lâu...
Thẩm Chi Hủ nhíu mày, không tỏ rõ ý kiến.
“Phải rồi, em có một vấn đề muốn hỏi anh rất lâu rồi.” Kiều Nghệ đột nhiên nói.
“Em hỏi đi.”
“Đuôi của anh... Là đuôi của động vật gì thế?”
Vẻ mặt của Thẩm Chi Hủ cứng đờ, trái lại cũng không phải anh không muốn cho Ngao Ngao biết, mà là sợ cô biết rồi sẽ không dám sờ mình nữa.
Kiều Nghệ nhìn thấu sự do dự của anh, lại nói: “Anh mau nói đi.”
“Em chắc chắn em không sợ chứ?”
“Em sờ cũng đã sờ rồi, còn sợ gì nữa?”
“Thật không?”
“Ôi dào, Người đẹp ốm yếu này, từ lúc nào anh trở nên lề mà lề mề vậy hả?”
Thẩm Chi Hủ: “...”
Đây chẳng phải là anh sợ nhóc yếu ớt sẽ đổi ý sau chuyện này sao?
Anh bất đắc dĩ nhìn cô một cách cưng chiều: “Nói trước rồi đó, ai sợ người đó là heo.”
Sự trẻ con hiếm có của anh khiến Kiều Nghệ không khỏi tức cười.
“Được rồi, được rồi, nhanh lên nào nhanh lên nào.”
“Cái đuôi của anh là đuôi của thằn lằn biến dị.”
“Thằn, thằn lằn?” Trong đầu Kiều Nghệ lập tức hiện lên dáng vẻ xấu xí của con thằn lằn, theo bản năng định bày ra vẻ mặt ghét bỏ. Khóe mắt lại liếc thấy ánh mắt nóng bỏng của người nào đó đang nhìn mình, cô chỉ đành nhịn xuống.
Haizz, không phải là con thằn lằn thôi sao? Cô mới không sợ đâu!
Có điều thành thật mà nói, cái đuôi này trông không giống của con thằn lằn.
“Em sờ không?”
Kiều Nghệ muốn khước từ, lại sợ người nào đó lộ ra vẻ mặt đau lòng, không thể làm gì khác hơn là chủ động bóp bóp cái chóp đuôi nhỏ dài kia.
Nào ngờ lúc cô chủ động chạm vào, đôi mắt màu đen của ai đó thoáng lóe lên một tia sáng màu vàng nhạt.
(Thẩm Chi Hủ: Muốn... Làm... Làm...)
"Cốc cốc…"
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Kiều Nghệ hết sức nhanh nhẹn ném cái đuôi nhọn mảnh dài màu vàng trong tay đi. Cô còn liếc anh một cái để anh mau chóng thu cái đuôi lại, đồng thời nói: "Mời vào."
Thẩm Chi Hủ không tình nguyện thu hồi đuôi, nhìn về phía cửa phòng với ánh mắt có vẻ hơi khó chịu.
Thế nên thứ đầu tiên Trần Tống nhìn thấy khi vừa đẩy cửa phòng ra là một đôi mắt đen không gợn sóng, cậu ta hơi ngẩn người, không hiểu sao sống lưng lại thấy lành lạnh.
Người đàn ông này…
Trần Tống không khỏi cảm thấy người đàn ông này có chút nguy hiểm, cố gắng dời ánh mắt đi. Sau đó, cậu ta nghe thấy giọng nói dịu dàng của chị gái nhỏ xinh đẹp.
“Có chuyện gì sao?”
“Hả? À chuyện là vầy, tôi tới xem thử tình hình của anh này thế nào.”
Không đợi Kiều Nghệ lên tiếng, Thẩm Chi Hủ đã nói: “Tôi đã khỏe rồi.”
Sau khi khôi phục trí nhớ, anh không còn bị ám ảnh với chuyện trở nên mạnh mẽ nữa.
Hơn nữa, cấp độ của anh gần như cao gấp đôi Tiểu Bảo, nếu anh sử dụng quá thường xuyên, chỉ sợ giấc mơ sẽ sớm kết thúc.
Nghĩ đến vẻ mặt tiếc nuối vừa rồi của Ngao Ngao, Thẩm Chi Hủ cảm thấy không cần dị năng cũng được, dù sao Ngao Ngao vốn đã lợi hại lắm rồi, cô có thể bảo vệ anh trong giấc mộng.
Thẩm Chi Hủ vừa nghĩ vậy, cái đuôi vừa thu lại lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn được sờ vào.
Đầu tiên Trần Tống rất sửng sốt, tiếp theo nở một nụ cười chân thành: “Vậy thì tốt quá.”
“Còn có chuyện gì sao?”
Trần Tống vừa sực nhớ ra còn một chuyện nữa: "Suýt nữa quên mất, anh Cố và cô Trình vẫn chưa rời đi, còn đang đợi chị gái nhỏ ở trong phòng khách đó.”
Hả? Cố Hựu Kỳ và Trình Dao vẫn chưa rời đi ư?
Cô nhận ra mình đã nói hết những điều cần nói rồi, bọn họ còn muốn làm gì nữa?
Kiều Nghệ vừa suy nghĩ vừa nói: “Để tôi xuống đó xem thử.”
Cô vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh cũng đứng dậy.
“Anh đi cùng em luôn.”
Kiều Nghệ hơi không hài lòng nhìn anh.
“Anh ổn rồi mà.” Thẩm Chi Hủ nhướng mày, luôn cảm thấy bộ dạng đáng thương trước đây của mình đã khiến Ngao Ngao quá sốc, thế nên bây giờ cô mới coi anh như một con búp bê sứ mỏng manh như này chứ.
“… Được rồi, vậy anh đi xuống cùng em đi.”
Hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng, Trần Tống đi theo sau bọn họ.
Ba người bọn họ vừa xuống lầu, Cố Hựu Kỳ và Trình Dao đang nhỏ giọng nói chuyện đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ. Đầu tiên, ánh mắt của hai ngươi bị người đàn ông tuấn tú bên cạnh Kiều Nghệ hấp dẫn, đáy mắt Trình Dao thậm chí còn lóe lên vẻ kinh ngạc. Nhưng sự ngạc nhiên ấy cũng nhanh chóng biến mất sau khi nàng nhìn thấy sự thân mật người đàn ông và Kiều Nghệ.
Trình Dao mím môi, đang định nói gì đó với Kiều Nghệ lại thấy cô đang không hề nhìn về phía bọn họ. Nàng vô thức nhìn sang, phát hiện trong ánh mắt Kiều Nghệ chỉ có Đại Bạch.