Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 434
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:23:27
Lượt xem: 109
Là mama!
Cô có chút kích động, kìm lòng không đậu đi về phía hổ trắng lớn bên kia. Chẳng qua Kiều Nghệ còn chưa đến gần, một giọng nói quen thuộc đã kéo sự chú ý của cô lại.
“Xin quý cô hãy dừng lại, Đại Bạch không thích người sống đến gần.”
Kiều Nghệ lập tức dừng chân, đôi mắt màu xanh lam nhạt đối diện với đôi mắt to trong trẻo có màu y hệt mình.
Bốn mắt nhìn nhau, một người lẫn một con hổ đều không có bất kỳ động tác nào.
Cuối cùng, vẫn là chóp đuôi hơi vểnh lên sau lưng hổ trắng lớn giật giật, tiếp theo nó đứng lên, chậm rãi đi vòng một vòng quanh cô gái xinh đẹp có tóc trắng mắt xanh kia trước ánh mắt của ba người. Chóp mũi cũng khe khẽ rung động, như thể đang phân biệt mùi trên người cô.
Trình Dao và Cố Hựu Kỳ thấy thế cũng cảm thấy khó tin, hai người liếc nhìn lẫn nhau, có thể thấy được vẻ ngạc nhiên trong đáy mắt đối phương.
Từ khi nào... Đại Bạch lại tò mò đối với một người như vậy chứ?
Trình Dao mím mím môi, lại lần nữa nhìn về phía hổ trắng lớn. Chỉ thấy nó đã dừng lại ở trước mặt cô gái xinh đẹp, chỉ cách người kia mấy bước.
Kiều Nghệ kìm nén xung động muốn thét chói tai, ánh mắt dịu dàng nhìn hổ mẹ. Có lẽ bà ấy tò mò với mùi trên người mình, đôi mắt hổ giống như biển khơi kia đang tò mò nhìn mình.
Thật là muốn sờ mama quá đi...
Tuy nhiên kiếp này không có cô, bào thai hổ con của mama đã c.h.ế.t trong bụng rồi...
Chỉ mới nghĩ đến đây, Kiều Nghệ cũng có chút khó chịu. Cô l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, tự nhủ bản thân đừng suy nghĩ đến chuyện này nữa, sau đó lên tiếng: “Ta có thể sờ mi được không?”
Lời nói vừa dứt, Trình Dao ở cách đó không xa nhíu thật c.h.ặ.t c.h.â.n mày lại. Nàng vừa định chuẩn bị mở miệng từ chối yêu cầu của cô, lại thấy hổ trắng lớn gật gật đầu.
Đại Bạch vậy mà lại đồng ý!
Trình Dao không dám tin trợn tròn hai mắt.
“Cảm ơn!”
Kiều Nghệ vui vẻ đưa tay ra xoa xoa cái đầu lớn lông xù của nó, đồng thời cũng cẩn thận quan sát hổ trắng lớn trước mặt. Cô phát hiện nó ở bên cạnh Trình Dao cũng được nuôi dưỡng rất tốt, lúc này mới yên lòng.
“Dao Dao...”
Cố Hựu Kỳ ngồi ở bên cạnh Trình Dao thấp giọng gọi nàng một tiếng.
Trình Dao thu lại cảm xúc bên ngoài, vẻ mặt không khỏi nhìn một người một hổ hết sức hòa thuận kia. Từ đầu đến cuối, nàng vẫn không hiểu tại sao Đại Bạch luôn không quá gần gũi với con người lại thân thiết với một người như thế? Phải biết rằng, cho dù là nàng, muốn sờ Đại Bạch cũng chẳng phải là một chuyện dễ dàng gì.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trình Dao dâng lên nỗi ghen tị, song lại không muốn thừa nhận mình đang đố kỵ.
Nàng lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra: “Em không sao.”
Dứt lời, nàng ngước mắt nhìn về phía cô gái xinh đẹp kia, mỉm cười lên tiếng: “Quý cô này, xem ra Đại Bạch rất thích cô.”
Điều đó là đương nhiên, cô là hổ con mà mama thương yêu nhất mà!
Tiểu nhân trong lòng Kiều Nghệ kiêu ngạo ưỡn ngực, ngoài mặt lại lộ vẻ lạnh nhạt. Cô cũng không trả lời Trình Dao, mà là ngồi xuống ghế sô pha đối diện hai người, nhìn về phía bọn họ với ánh mắt quan sát mơ hồ.
Không có “con bướm” là cô đây, Cố Hựu Kỳ và Trình Dao thật sự thành một cặp rồi!
Nhắc mới nhớ, Cố Hựu Kỳ này ngược lại không cà lơ phất phơ như người mà Kiều Nghệ quen biết, chẳng lẽ là do anh ta đã có bạn gái chăng?
“Là hai người muốn biết chuyện của sở nghiên cứu à?”
Cô muốn đi thẳng vào vấn đề chính, Người đẹp ốm yếu đang bất tỉnh, trái tim của cô vẫn đang treo cao.
Cảm giác này không ổn, cô cũng không thích.
“Đúng thế.” Trình Dao cũng lập tức bày ra thái độ nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nghe Trần Tống nói, là một mình cô Kiều đã phá hủy toàn bộ sở nghiên cứu ư?”
Nói xong, nàng giống như nhớ ra điều gì đó, lại tiếp lời: “Quên giới thiệu, tôi là Trình Dao.”
“Cố Hựu Kỳ.”
Kiều Nghệ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, cho dù cô biết cả hai đã biết tên mình từ chỗ Trần Tống, song cô vẫn nói: “Kiều Nghệ.”
Cô dừng một lúc, sau đó trả lời câu hỏi của Trình Dao: “Đúng vậy, sở nghiên cứu bắt mất người rất quan trọng với tôi, cho nên tôi đã phá hủy bọn chúng.”
Hai người Trình Dao đã có suy đoán từ trước, không ngờ khi nghe chính miệng Kiều Nghệ nói như thế, bọn họ vẫn rất chấn động.
Lấy sức lực của cá nhân hạ gục toàn bộ dị năng giả của sở nghiên cứu, mà cấp bậc trung bình của những dị năng giả kia là cấp 5. Điều này đủ để chứng tỏ cô gái xinh đẹp tên Kiều Nghệ này có thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Kiều Nghệ thấy hai người kia không nói gì, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại: “Mấy người chỉ muốn biết những chuyện này thôi sao?”
Túc Úc có chút khó chịu với giọng điệu tương đối mất kiên nhẫn của Kiều Nghệ, có điều nàng vẫn hỏi: “Cô Kiều còn biết chuyện gì khác sao?”
“Đương nhiên.” Kiều Nghệ thẳng thừng nói ra chuyện của căn cứ Thần Quyến, thấy vẻ mặt của bọn họ biến từ kinh ngạc đến khiếp sợ, còn hứng thú thưởng thức một hồi.
Một lúc lâu sau, Trình Dao và Cố Hựu Kỳ mới tiêu hóa xong những chuyện Kiều Nghệ đã kể. Hai người liếc nhìn nhau, cuối cùng là Cố Hựu Kỳ trầm giọng mở miệng: “Những gì cô nói đều là thật à?”
“Tôi đã nói tất cả mọi chuyện mình biết cho hai người rồi, có tin hay không thì tùy anh.” Kiều Nghệ nhún vai dựa vào ghế sô pha sau lưng, khóe mắt liếc thấy vẻ mặt không chắc chắn của Trình Dao, cô nhớ lại những gì Người đẹp ốm yếu từng nói với bản thân. Ở kiếp trước của anh, hổ mẹ đi theo bên cạnh nữ chính Trình Dao cũng không an toàn, bà ấy chính là bị người của sở nghiên cứu bắt đi. Trình Dao thậm chí còn bị người của sở nghiên cứu lừa gạt, cho rằng là Người đẹp ốm yếu bắt hổ mẹ đi.
Nghĩ đến chỗ này, tầm mắt của Kiều Nghệ nhìn về phía nàng không khỏi mang theo vẻ soi mói, còn có ý ám chỉ: “Lũ điên của căn cứ Thần Quyến rất say mê làm thí nghiệm trên cơ thể người, bọn chúng còn thích bắt động vật biến dị...”
Lời còn chưa dứt, Kiều Nghệ thoáng liếc nhìn sang hổ trắng lớn đang nằm ở trên thảm.--Mình có 200 bộ truyện chữ full dịch, ai cần bộ nào hoặc mua full list thì kb zalo 0901945059 nhé ,30k 1 bộ 5 bộ 100k,, full list 400k ạ 1: đại quản gia là ma hoàng 2: hồng hoang quan hệ hộ 3: ta an tĩnh làm cẩu đạo 4:vô địch kiếm vực 5: trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ 6: công tử biệt tú 7: ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo 8:siêu cấp phản diện 9: vô địch siêu thúc tổ 10: đại phụng đã canh nhân 11: đệ nhất danh sách 12: đạo quân 13: quỷ bí chi chủ 14: ta không biết ta là cao nhân 15: côn lôn ma chủ 16: minh thiên hạ 17: vợ ta là thiên hạ giảng đường 18:mật mã tây tạng 19: ta bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu 20: vô địch thật tịch mịch 21: ta không mún nghịch thiên 22: nguyên lai ta là tu tiên đại lão 23: cổ chân nhân 24:ta có hệ thống auto tu luyện 25:lão nạp phải hoàn tục 26:siêu thần yêu nghiệt 27: thế giới hoàn mỹ 28:ta thành lập tổ chức sát thủ ở huyền huyễn 29: thái cổ thần vương 30: mục thần ký 31: we chát của ta thông tam giới 32: tuyệt đỉnh đan tôn 33: tiên lộ tranh phong 34: con thỏ này phải c.h.ế.t 35:vô địch kiếm vực 36: tàn bào 37:vạn cổ tối cường tông 38: chí tôn đặc công 39:cửu tinh thiên thần quyết 40:đại bát hầu 41: cửu tiêu 42: vạn tộc chi kiếp 43:đồ nhi vi sư ko xún núi 44: đầu bếp tại dị giới 45:hệ thống tu luyện toàn năng 46: huyền huyễn ta là thần thoại 47:lược thiên ký 48: ma thiên ký 49:ma kiếm lục 50: khủng bố sống lại 51:minh thiên hạ 1-2 52: ngũ hành thiên 53:nguyệt huyết thần toạ 54:như ý tiểu lang quân 55: siêu cấp phản diện 56:phong khí quan trường 57:ta chỉ mún an tĩnh chơi game 58:siêu cấp thiên phú 59:siêu phẩm vu sư 60:sử thượng đệ nhất tổ sư gia 61:ta là võ học gia 62:ta có thể là giả tiên 63:hàn môn kiêu sĩ 64: toàn cầu hung thú 65:toàn cầu cao võ 66:thần sủng tiến hoá 67:tạo hoá chi vương 68:thiên đồ đạo thư quán 68:thế giới sụp đổ 69: vạn tộc chi kiếp 70:tiên quốc đại đế 71:thôn thiên 72: tiên ma biến 74:tả đạo khuynh thiên 75:tu la ma đế.. Còn tiếpnnm
Hai người hiểu lời nói của Kiều Nghệ có ý gì, trong lòng rét run, sống lưng căng thẳng.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô Kiều đã nói những việc này với chúng tôi.” Trình Dao nghiêm túc cảm ơn Kiều Nghệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-434.html.]
Cô xua xua tay, định nói không có gì, tuy nhiên lỗ tai ẩn giấu sau mái tóc dài màu tuyết trắng giật giật. Cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, là truyền đến từ trên lầu.
Kiều Nghệ đột ngột đứng dậy khi nhớ đến Người đẹp ốm yếu đang nằm ở phòng dành cho khách trên lầu hai. Động tác kia nhanh đến nỗi dọa cho hổ trắng lớn nằm trên thảm giật mình, lỗ tai hình bán nguyệt dựng thẳng run lên, ngẩng đầu mê man nhìn vẻ mặt không ổn của Kiều Nghệ.
“Cô Kiều ơi, cô...” Làm sao vậy?
Lời còn chưa dứt, bọn họ đã thấy Trần Tống vội vội vàng vàng chạy từ lầu hai xuống.
“Chị gái ơi! Chị gái ơi! Chị gái! Anh trai kia tỉnh rồi!”
Kiều Nghệ nghe xong, không chút nghĩ ngợi lao nhanh lên lầu hai.
...
Thẩm Chi Hủ đã mơ một giấc mơ dài đằng đẵng.
Anh mơ thấy bản thân bị đồng đội vứt bỏ rồi được một con hổ trắng nhỏ vừa mới dứt sữa cứu.
Tiếp đó, sau khi anh tỉnh lại liền dẫn con hổ trắng nhỏ này thu thập vật tư, đến căn cứ của con người, còn tìm được mẹ của hổ trắng nhỏ. Một người hai hỏi bọn họ sống một cuộc sống tự do thoải mái trong thời tận thế, sau này còn có một cây non mini có linh trí gia nhập vào đội ngũ này.
Theo như dự đoán của anh, bọn họ sẽ tiếp tục sống những ngày như vậy, nào ngờ hổ trắng nhỏ hấp thụ tinh hạch màu hồng xong lại biến thành một đứa bé nhỏ nhắn trắng nõn.
Tốc độ lớn lên của bé con rất nhanh, chưa đầy nửa năm, cô đã lớn lên thành một cô gái trưởng thành. Trong mơ, anh còn yêu đứa nhỏ đã biến thành cô gái kia, hai người còn ở bên cạnh nhau. Khoảng hai năm sau, cả hai còn sinh ra một cặp em bé sinh đôi trai gái có thể biến thành người cũng có thể biến thành hổ.
Đến đây, giấc mơ dừng lại, Thẩm Chi Hủ cũng tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, anh ngơ ngác nhìn lên trần nhà, dường như vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ dài đằng đẵng đó.
Khoảng mười giây sau, hàng mi dài mảnh của người đàn ông nhẹ nhàng run run, đầu óc hơi hỗn loạn thoáng hiện lên một tia tỉnh táo.
Nhắc mới nhớ, con hổ trắng lớn biến thành người trong giấc mơ kia... Sao lại giống Ngao Ngao của anh vậy?
Thẩm Chi Hủ xấu hổ dùng tay che kín mặt mình.
Chẳng lẽ bởi vì anh đã sống chung quá lâu với Ngao Ngao, nên mới mơ thấy giấc mơ tà ác thế này ư?
Sao anh lại... Lại mơ thấy bản thân ở bên cạnh một con hổ trắng lớn chứ?
Có điều không thể phủ nhận rằng, cô gái do hổ trắng biến thành rất xinh đẹp, hơn nữa còn hoàn toàn đúng gu thẩm mỹ của mình.
Thẩm Chi Hủ nhận ra bản thân đang suy nghĩ cái gì, lỗ tai không kiểm soát được mà hiện ra một tầng màu đỏ nhàn nhạt.
Cũng đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng mở cửa răng rắc, theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang. Đập vào mắt anh chính là người con gái y hệt như người do hổ trắng biến thành trong giấc mơ của mình.
Sau khi cô nhìn thấy anh, vẻ mặt vô cùng kích động, đuôi mắt còn ửng đỏ. Lúc Thẩm Chi Hủ còn chưa kịp phản ứng, cô đã chạy đến nhào lên người rồi ôm chặt lấy anh, đầu gác lên bả vai anh nhẹ nhàng dụi dụi.
“Người đẹp ốm yếu ơi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!”
Đầu óc của Thẩm Chi Hủ bắt đầu lag máy.
Người đẹp ốm yếu...
Con hổ trắng lớn trong giấc mơ kia cũng gọi mình như thế...
Cho nên, giấc mơ mà anh thấy rất có khả năng không phải là mơ, mà là ký ức anh đã từng trải qua ư?
(Kiều Nghệ: Không ngờ tới phải không.jpg.)
Kiều Nghệ có chút luống cuống khi hồi lâu không nhận được phản hồi từ Người đẹp ốm yếu. Cô vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Chi Hủ đang nằm trên giường với vẻ mặt khó hiểu.
Cô muốn hỏi anh thế nào rồi, có điều lúc đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm kia, trái tim cô đập hẫng một nhịp.
Hỏng, hỏng rồi!
Cô quên bây giờ mình đang ở hình dạng con người!
Quả nhiên người xưa nói không sai, quan tâm quá ắt sẽ loạn!
Cô cũng bởi vì quá mức lo lắng cho Người đẹp ốm yếu, đến nỗi quên mất bản thân đang ở dáng vẻ con người!
Hu hu hu hu, cô phải làm thế nào để quay lại đây? Nói thật với Người đẹp ốm yếu rằng mình là vợ anh ấy sao? Thôi đừng, như vậy sẽ bị Người đẹp ốm yếu coi là đồ ngốc mất!
Thẩm Chi Hủ tỉnh táo khỏi suy nghĩ của bản thân, ngước mắt đã thấy cô gái tóc trắng mắt xanh gần trong gang tấc đang xoắn xuýt đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sắp nhăn lại thành bánh bao.
Một tia nhu hòa dâng lên trong trái tim, ánh mắt của Thẩm Chi Hủ nhìn cô gái trở nên dịu dàng. Đồng thời, anh còn phát hiện ấn tượng liên quan đến giấc mơ kia càng ngày càng rõ ràng ở trong đầu, càng nhiều chi tiết hơn cũng xuất hiện.
Anh chầm chậm chớp chớp mắt, thăm dò gọi cô gái một tiếng: “Ngao Ngao?”
Kiều Nghệ còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nghe thấy có người gọi mình, theo bản năng đáp lại một tiếng Song khi muộn màng nhận ra là ai đang gọi, cô lại cả kinh đến nỗi hai mắt trợn to.
“Anh, anh...”
Thẩm Chi Hủ thấy Ngao Ngao như vậy thì nghĩ tới càng nhiều chuyện hơn. Đôi mắt đen dần dần tỉnh táo, lại thấy cô dường như vẫn chưa biết gì hết, trong lòng hiếm khi nảy ra lòng dạ trêu chọc.
“Anh cái gì?”
Kiều Nghệ chẳng hiểu sao lại cảm thấy phản ứng này của Người đẹp ốm yếu không đúng, cô bình tĩnh lại, khó hiểu quan sát anh từ trên xuống dưới.
“Sao anh lại gọi em là Ngao Ngao?”
“Chẳng lẽ em không phải à?” Thẩm Chi Hủ cũng không có ý định giấu giếm, muốn xem xem khi nào cô mới có thể phát hiện ra sự khác thường của mình.
Lần này, Kiều Nghệ càng cảm thấy kỳ lạ hơn, với lại Người đẹp ốm yếu hiện tại này mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc cho bản thân. Cô nheo mắt lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì mà từ từ ghé sát vào anh.
Cô còn cẩn thận quan sát phản ứng của anh, thấy Người đẹp ốm yếu không có bất kỳ bài xích nào, bèn lấy can đảm dùng đôi môi đỏ mọng dán sát vào khóe miệng đối phương.