Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 433

Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:23:06
Lượt xem: 103

Kiều Nghệ dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn anh.

Lần này người bất lực đổi thành Thẩm Chi Hủ, có lúc anh thật sự không hiểu, vì sao cảm xúc của một con hổ trắng lớn còn phong phú hơn một con người như mình.

"Không gian của tôi... À, có lẽ là lớn hơn diện tích của tầng này một chút."

Nơi họ đang đứng là siêu thị cỡ lớn, có thể thấy được diện tích không gian của anh lớn cỡ nào.

Tuy nhiên, bản thân Thẩm Chi Hủ không nghĩ như vậy, anh vẫn cảm thấy mình quá yếu.

Kiều Nghệ không biết suy nghĩ trong lòng của anh, chỉ cảm thấy trong dị năng giả hệ không gian cùng cấp bậc, diện tích không gian của Người đẹp ốm yếu đã rất khách quan rồi.

"Cho nên em còn muốn thứ gì, tôi đều có thể thu vào."

Có câu nói này của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ yên tâm dẫn anh đi dạo siêu thị.

Một tiếng sau, một người một hổ hài lòng rời đi.

Đêm đó, bọn họ nghỉ chân ở ngoại ô thành phố Tô Cốc.

Lúc Thẩm Chi Hủ nấu cơm tối, Kiều Nghệ đi ra ngoài săn bắt.

Thành phố Tô Cốc có ba mặt là núi bao quanh, như thế thuận tiện cho Kiều Nghệ săn bắt, chỉ là chặng đường có hơi xa, cô vừa đi vừa về phải mất một giờ, cũng may lúc này Người đẹp ốm yếu đã có khả năng tự vệ nhất định, không cần cô lúc nào cũng phải lo lắng.

Sau khi cô đi khỏi, Thẩm Chi Hủ làm một bát cơm chiên cho mình, ăn uống no nê mà hổ trắng lớn vẫn chưa về. Anh biết thực lực của hổ trắng lớn rất mạnh nên không hề lo lắng, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để khiến cho bản thân mạnh lên.

Dị năng hệ không gian là dị năng loại trợ giúp được mọi người công nhận, không có bất kỳ lực sát thương nào. Thẩm Chi Hủ lại không nghĩ như vậy, anh luôn cảm thấy dị năng không gian có thể thăm dò được tính công kích, nhưng phải làm như thế nào để thăm dò?

Thẩm Chi Hủ không biết, chỉ có thể tự mình tìm hiểu.

Anh nhớ khi còn ở viện nghiên cứu, đám Hà Nguyệt Liên cho rằng anh không có tính công kích như những dị năng giả khác, thậm chí khinh thường không thèm đeo thiết bị ức chế dị năng cho anh, điều này cũng tiện cho anh âm thầm tìm tòi dị năng không gian của mình mỗi ngày.

Dưới kiểu mò mẫm không có đầu mối này, không gian vốn chỉ có ba mươi mét vuông của anh được mở rộng đến mấy trăm mét vuông, cấp bậc cũng từ cấp 1 lên tới cấp 3, điều này cổ vũ rất lớn cho lòng tin của anh.

Anh nhắm mắt lại, đưa ý thức thăm dò của mình vào trong không gian, có thể "thấy" không gian bụi bẩn, kệ hàng thu thập hôm nay được bày ngay ngắn trật tự bên trong, còn vùng biên giới của không gian thì đầy sương mù dày đặc màu xám, trông có vẻ nguy hiểm.

Thẩm Chi Hủ không nhịn được thăm dò phía bên đó. Khi ý thức vừa đi vào, anh lập tức cảm thấy toàn thân đau nhức, loại đau đớn này không so được chỉ có thể hấp thu tinh hạch màu hồng đau đớn, anh vẫn có thể chịu đựng được, muốn nhìn xem trong sương mù dày đặc màu xám có thứ gì.沈之栩忍不住往那边探了探, 意识刚沉入进去, 他便觉得浑身一疼, 这种疼痛比不得只能吸收粉色晶核的疼痛

Đột nhiên, dường như anh cảm nhận được thứ gì đó và vô thức làm động tác bắt lấy, không ngờ anh thật sự bắt được thứ gì đó, chưa kịp xem xét thì cơn đau dữ dội kia bỗng trở nên mãnh liệt hơn. Thẩm Chi Hủ không khỏi phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, sau đó cảm thấy tối sầm rồi cả người ngã xuống giường.

Lúc này, một con hổ trắng lớn chạy về phía này với tốc độ đều đều.

Gió đêm mang theo chút m.á.u tươi xộc vào mũi của cô.

Lưng của hổ trắng lớn đang chạy băng băng căng ra, ngửi thấy mùi m.á.u tươi thổi đến từ điểm dừng chân của họ, trái tim cô run rẩy và chạy nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc cô đã trở về điểm dừng chân, mùi m.á.u tươi càng ngày càng nồng. Cô nhìn về phía Thẩm Chi Hủ ngồi lúc đầu, chỉ thấy anh ngã trong vũng máu, làn da lộ ra bên ngoài bị nứt nẻ rướm m.á.u trông rất đáng sợ.

Người đẹp ốm yếu!

Kiều Nghệ bước nhanh tới bên cạnh và muốn chạm vào anh, nhưng lại sợ vết thương trên người anh nặng thêm.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Rõ ràng trước khi cô ra ngoài Người đẹp ốm yếu còn rất tốt!

Cô hít hít mùi trong phòng, trong này chỉ có mùi của họ, điều này chứng tỏ khi cô rời đi không có ai khác tới đây!

Kiều Nghệ lo lắng dạo một vòng, đại não hỗn độn bỗng nhiên hiện lên tên của một người.

Trần Tống!

Đúng rồi, Trần Tống là dị năng giả hệ chữa trị, nhất định có thể chữa khỏi cho Người đẹp ốm yếu!

Bây giờ cô phải đưa Người đẹp ốm yếu đi tìm Trần Tống!

Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ điều khiển dị năng, cẩn thận đặt Người đẹp ốm yếu ở trên lưng của mình. Nhưng cô sợ khi chạy sẽ làm vết thương trên người anh nặng hơn nên cô tách một tia dị năng đệm ở giữa họ, xem như thiết bị giảm xóc.

Chuẩn bị xong tất cả, Kiều Nghệ cắn răng phóng tới căn cứ Đông Nam.

Giờ phút này, cô bắt đầu mừng rỡ vì mình biết đường trở về căn cứ Đông Nam, nếu không cô thật sự không biết phải làm sao...

Khoảng một tiếng sau, rốt cuộc Kiều Nghệ cũng trông thấy bức tường thành cao chót vót sừng sững trong bóng tối.

Kiều Nghệ mừng thầm trong lòng, cô phóng tấm chắn ra bảo phủ cô và Người đẹp ốm yếu ở bên trong, dẫn Người đẹp ốm yếu suôn sẻ tiến vào căn cứ Đông Nam.

Trần Tống là cháu ngoại trai của Thư Nguyệt, một trong những căn cứ trưởng của căn cứ Đông Nam. Sau khi được cô cứu, chắc chắn là cậu ta ở trụ sở của Thư Nguyệt.

Về phần trụ sở của Thư Nguyệt...

Cô có chút ấn tượng, dựa theo những ấn tượng này, cô tìm được trụ sở của Thư Nguyệt.

Chóp mũi khẽ ngửi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người của Trần Tống.

Cô lẻn vào trong biệt thự theo mùi hương này.

Lúc này trong biệt thự không có ai, Kiều Nghệ nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, tập trung đi đến phòng của Trần Tống.

"Ào ào."

Vừa vào phòng của Trần Tống, Kiều Nghệ lập tức nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, cô yên tâm khi biết Trần Tống đang tắm rửa bên trong, nhẹ nhàng đặt Người đẹp ốm yếu trên lưng lên ghế sô pha ở bên cạnh.

Cô nhìn quanh một lượt và thấy tủ quần áo trong phòng, cụp mắt nhìn móng vuốt của mình, cảm thấy nếu bây giờ xuất hiện ở trước mặt Trần Tống thì không thích hợp lắm. Tâm niệm vừa động, cô biến trở lại hình người, chỉ là vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ khi không mặc quần áo, cô thu nhỏ tấm chắn bao mình lại mới cảm thấy khá hơn.

Cô bước nhanh đến tủ quần áo trước mặt và mở ra, nhìn thấy bên trong chứa rất nhiều bộ quần áo chưa gỡ mác, cô đưa tay lấy ra một bộ, định chờ lát nữa sẽ dùng tinh hạch để bù cho bộ quần áo này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-433.html.]

Kiều Nghệ tính toán rất tốt, sau khi mặc bộ quần áo hơi rộng lên, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng lại.

Cô thu tấm chắn lại rồi đi đến bên cạnh Người đẹp ốm yếu.

Chỉ chốc lát sau thì tiếng mở cửa vang lên, Trần Tống chỉ dùng khăn tắm quấn quanh nửa người dưới, mang theo hơi nước ấm áp bước ra khỏi phòng tắm.

Vừa bước ra thì cậu ta lập tức đối diện với đôi mắt màu lam nhạt xinh đẹp, đại não nhất thời đứng máy, sau khi kịp phản ứng, cậu ta vội vàng ôm lấy n.g.ự.c của mình.

"Chị, chị, chị gái nhỏ, sao chị lại ở đây?" Trần Tống nhận ra người đến là chị gái nhỏ đã cứu mình trước đây.

Khóe mắt Kiều Nghệ giật giật, thật đúng là không ngờ Trần Tống lại có hành đụng ngại ngùng như thế, cô quay qua một bên không nhìn tới cậu ta rồi trả lời với giọng lãnh đạm: "Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện."

Trần Tống cuống quít cầm áo ngủ từ trong phòng tắm ra, mặc loạn xạ che đi nửa người trên. Cậu ta ngước mắt nhìn sang khi nghe thấy lời nói của Kiều Nghệ, lúc này mới phát hiện còn có một người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên ghế sô pha.

Làn da trên mặt người đàn ông bị nứt nẻ, m.á.u chảy ra đỏ thẫm, dù như thế vẫn có thể nhìn ra trước khi bị thương người đàn ông này là một anh chàng đẹp trai.

Trần Tống không khỏi suy đoán quan hệ giữa hai người họ, thoáng nhìn đôi mắt màu lam nhạt của Kiều Nghệ chứa đầy đầy sự lo lắng dành cho người đàn ông, giờ phút này, chàng thiếu niên tan nát cõi lòng đến tơi bời.

"Anh ấy bị sao vậy?"

Kiều Nghệ mím môi không nói.

Trên đường tới đây, cô đã cẩn thận suy nghĩ, trước đây cô đã từng gặp tình trạng này xảy ra với một người, là Thạch Ngọc Cầm đã thức tỉnh dị năng không gian của căn cứ Thần Quyến.

Tình trạng này xảy ra với cô ta sau khi Người đẹp ốm yếu nói rằng cô ta cần học cách kiểm soát lực không gian.她是在病美人说要学会掌控空间之力后, 出现的这种状况.

Đây cũng có nghĩa là Người đẹp ốm yếu bị như hiện tại, cũng là đang nếm thử kiểm soát lực không gian!

Trần Tống thấy cô không nói lời nào, tưởng là cô không tiện trả lời nên cũng không hỏi lại. Cậu ta đi tới cạnh ghế sô pha và khởi động dị năng trị liệu cho anh.

Trong dị năng màu trắng ngà, những vết thương nứt nẻ trên cơ thể người đàn ông khép lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Cảnh tượng thần kỳ này, Kiều Nghệ thấy rất nhiều lần, nhưng vẫn là không nhịn được mà cảm thán.

"Được rồi."

Hai mươi phút sau, Trần Tống thu hồi dị năng.

"Cám ơn cậu, lát nữa tôi sẽ cho cậu tinh hạch." Dứt lời, Kiều Nghệ ngồi ở trên ghế sô pha, dùng tay lau đi m.á.u trên mặt cho Thẩm Chi Hủ vẫn còn đang hôn mê.

"Chị gái nhỏ, chị nói không đúng rồ. Chị đã cứu tôi một mạng, tôi giúp chị là chuyện nên làm, đâu cần phải cho tôi tinh hạch, đúng không?"

"Cảm ơn cậu." Kiều Nghệ thấp giọng nói.

Trần Tống hài lòng khi thấy cô không nhắc đến tinh hạch nữa, nghĩ tới gì đó, cậu ta nói đầy phấn khởi: "Chị gái nhỏ, có phải người của viện nghiên cứu đều do chị g.i.ế.c không? Chất quá!"

Kiều Nghệ không rảnh để ý tới Trần Tống đang phấn khích, trong đầu và trong mắt chỉ có người đàn ông đang hôn mê trên ghế sô pha.

Trần Tống không nhận được câu trả lời cũng ý thức được điều này, đôi mắt di chuyển, cậu ta nói: "Chị gái nhỏ, anh trai này tạm thời chưa thể tỉnh lại được đâu, hay là hai người tạm thời ở lại đây đi?"

Thấy cô có vẻ lung lay, Trần Tống thông minh bổ sung thêm một câu: "Dì út của tôi không về đâu, cho nên trong biệt thự chỉ có một mình tôi thôi."

Kiều Nghệ nghe xong cảm thấy ở lại cũng không tệ, ai biết Người đẹp ốm yếu có nếm thử kiểm soát lực không gian nữa hay không?

Nghĩ như vậy, cô gật đầu với Trần Tống: "Làm phiền cậu rồi."

"Không phiền, không phiền đâu." Trần Tống cười híp mắt xua tay, đồng thời so sánh ở trong lòng, thành công giữ chị gái nhỏ ở lại rồi, đến lúc đó muốn nghe ngóng về chuyện của viện nghiên cứu còn xa vời nữa sao?

Nghĩ đến viện nghiên cứu táng tận lương tâm đó, tia sáng lạnh lùng lóe lên rồi biến mất trong mắt Trần Tống.

“Cốc cốc...”

Tiếng gõ cửa vang lên, Kiều Nghệ nhìn thoáng qua người đàn ông tuấn tú vẫn còn đang ngủ mê man, sau đó đứng dậy mở cửa phòng. Cô nhìn thấy mặt mày tươi cười của Trần Tống, chẳng hiểu sao lại cảm thấy cậu ta nhiệt tình thái quá.

“Có chuyện gì sao?”

Trần Tống nặng nề gật gật đầu: “Chị ơi, bây giờ chị có thời gian không?”

“Hả?”

“Có người muốn hỏi thăm tình hình của sở nghiên cứu từ chỗ chị.” Lúc nói ra lời này, trong mắt Trần Tống ẩn chứa mong đợi, dường như cậu ta lại sợ bị từ chối nên bổ sung thêm một câu: “Tôi sẽ trông chừng anh trai này giúp chị! Nếu anh ta tỉnh lại, tôi sẽ thông báo cho chị đầu tiên!”

Kiều Nghệ do dự một hồi: “Bọn họ ở đâu?”

“Không xa, ngay dưới lầu đó!”

Sau khi Trần Tống chữa khỏi vết thương trên người Thẩm Chi Hủ, cậu ta có lòng mở một phòng dành cho khách ở tầng hai, xuống lầu cũng sẽ mất chưa đầy một phút.

Cô suy nghĩ mấy giây rồi gật đầu: “Được, vậy thì làm phiền cậu trông nom giúp tôi.”

“Không phiền, không phiền đâu!”

Kiều Nghệ rời đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Trần Tống và người đàn ông điển trai đang ngủ mê man.

Trần Tống đặc biệt quan sát người đàn ông đã được rửa sạch vết m.á.u trên mặt, khung xương và vẻ ngoài kia đều là hạng nhất, chẳng trách có thể khiến chị gái xinh đẹp quan tâm như vậy.

Cậu ta không nhịn được có chút hâm mộ người đàn ông đang ngủ mê man này.

...

Trước khi xuống lầu, Kiều Nghệ tưởng rằng là dì út Thư Nguyệt của Trần Tống muốn hỏi mình về chuyện của sở nghiên cứu, không ngờ xuống dưới rồi, cô mới biết bản thân đã đoán sai.

Có hai khuôn mặt mà cô quen thuộc đang ngồi ở phòng khách lầu một, và cả...

Kiều Nghệ nhìn hổ trắng lớn đang ngồi ngay ngắn trên thảm lông dê với ánh mắt nóng bỏng. Toàn thân nó có lông trắng như tuyết, bên trên còn phủ đầy sọc ngang màu đen, nhìn từ xa lại xinh đẹp thông minh đến thế!

Loading...