Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 427
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:21:15
Lượt xem: 127
“Cha ăn đi”
Hai đứa trẻ đồng thanh nói.
Khóe mắt Thẩm Chi Hủ giật giật: “Cha không ăn, hai con ăn đi.”
Hai đứa nhóc không hẹn mà cũng thở phào nhẹ nhõm, phát hiện thấy phía sau lưng có người đang nhìn mình thì quay đầu lại. Khi nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, lông mày của hai cậu nhóc nhíu chặt lại, rõ ràng là nhận ra bọn họ là ai, hai khuôn mặt giống nhau y như đúc đều lộ ra biểu cảm không vui. Tuy nhiên chúng cũng không nói gì, hiển nhiên còn nhớ những gì mà mẹ đã nói, gặp người không thích thì cũng không được chủ động ra tay đánh người, phải là một bạn nhỏ lễ phép.
Trình Dao ở phía đối diện thu hết cảnh tượng này vào trong mắt, nàng tới thôn Đường Hà là muốn xác minh xem người có dị năng cấp 10 trấn giữ ở thôn có phải là Thẩm Chi Hủ không. Sau khi xác minh xong, nàng còn phát hiện ra một chuyến khiến bản thân rất kinh ngạc!
Hóa ra động vật biến dị cũng có thể biến hình người, Đại Bạch đã thành công thay đổi thành người, không chỉ vậy, con của Đại Bạch cũng biến thành người, còn con của cô…
Trình Dao không khỏi liếc mắt nhìn hai đứa nhóc đang dựa vào đùi Thẩm Chi Hủ, nhìn chằm chằm chúng với ánh mắt không mấy vui vẻ.
Mái tóc trắng như tuyết, còn có hai đôi mắt giống y hệt hai con hổ trắng ngày hôm qua.
Trình Dao nghĩ tới việc bọn chúng gọi Thẩm Chi Hủ là cha, ánh mắt tối sầm lại.
Thẩm Chi Hủ…
Lại, lại làm chuyện đó với một con động vật biến dị!
Không chị vậy, bọn họ còn có con, đứa trẻ còn lớn như vậy rồi!
Vào khoảnh khắc này, hình tượng Thẩm Chi Hủ lạnh lùng nguy hiểm ở trong lòng Trình Dao hoàn toàn sụp đổ, biểu cảm cũng càng trở nên kỳ lạ, thậm chí gần như sắp suy sụp.
Lý Tông Húc không hiểu sao lại thấy nàng có gì đó không ổn, thử dò hỏi: “Cô Trình, cô có đề nghị gì thêm cho sự hợp tác giữa chúng ta không?”
Căn cứ do Trình Dao thành lập có tên là căn cứ Bình Minh, lần này tới đây muốn hợp tác với thôn Đường Hà, trao đổi các loại cây nông nghiệp mà mình gieo trồng được.
Lý Tông Húc biết Trình Dao là người có dị năng cấp 10, sợ rằng bản thân chỉ có cấp 8 thì không thể trấn áp được, nên phải gọi Thẩm Chi Hủ tới để cùng nhau thỏa thuận hợp tác.
Về phẩn Thẩm Chi Hủ, anh vốn không có ý định tới đây, nhưng đột nhiên anh nghĩ tới chuyện mà Ngao Ngao đã nói với mình, Trình Dao có một không gian trồng trọt, rau cải trồng ở đó có hương vị rất ngon, vì vậy nổi lên chút ý đồ riêng, sau khi tới đây thì chiếm quyền chủ động nói chuyện hợp tác.
Chỉ là anh không ngờ ngay sau khi Đại Bạch và Nhị Bạch tới đây không lâu, Trình Dao thông minh đã phát hiện bọn chúng có gì đó không đúng, thậm chí còn tìm cách để nói chuyện với anh. Vốn dĩ anh đã không quan tâm tới chuyện này, nhưng lại nhìn thấy Đại Bạch gật đầu với mình, dường như không có ý định giấu giếm Trình Dao, nên đã tiết lộ chuyện nó có thể biến thành người ra ngoài.
Có thể nói, trong số những người phía Trình Dao, chỉ có một mình nàng phát hiện động vật biến dị có thể hóa hình người.
“Không, không có gì.” Trình Dao nở một nụ cười gượng gạo.
Lúc này, Kiều Nghệ cũng tới đó ngồi, ôm Tiểu Bảo lên đùi mình, Đại Bảo thì được Thẩm Chi Hủ ôm ngồi lên đùi.
Trình Dao nhìn thấy cả nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận thì hít một hơi thật sâu, dùng ánh mắt mờ mịt để nhìn tên cầm thú Thẩm Chi Hủ ở trước mặt, sau đó mới nhìn về phía người phụ nữ giống Đại Bạch 70 đến 80%.
“Xin chào, tôi tên là Trình Dao, không biết xưng hô với cô như thế nào?” Mặc dù biết cô chính là hổ trắng nhỏ Ngao Ngao, nhưng Trình Dao cũng không hỏi thẳng mà hỏi một cách lịch sự.
“Kiều Nghệ.”
Ánh mắt Trình Dao khẽ rung động, Đại Bạch bây giờ gọi là Kiều Bạch, nhưng tại sao lại họ Kiều?
Không người nào có thể giải đáp thắc này này, nên nàng cũng không cố chấp đi tìm đáp án, ánh mắt dừng lại trên người đứa trẻ đang ở trong lòng Kiều Nghệ.
“Người bạn nhỏ, cháu tên là gì?”
Đại Bảo Tiểu Bảo cũng không thích nói chuyện với Trình Dao, nhưng chúng nhớ tới lời mẹ nói, khẽ mím môi, Đại Bảo trả lời: “Thẩm Vân Thanh.”
Tiểu Bảo trả lời: “Thẩm Vân Trừng.”
“Tên thật sự rất hay.”
Đại Bảo và Tiểu Bảo được khen thì rất vui mừng, nhưng vẫn e dè mím môi.
Kiều Nghệ không nhịn được bật cười, vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn chúng.
Cô và Người đẹp ốm yếu đã suy nghĩ rất lâu mới chọn được hai cái tên này, cũng may hai đứa nhóc này đều rất thích, nếu không họ cũng không biết làm thế nào.
Trình Dao thấy vậy thì có hơi hâm mộ.
Có lẽ, sau lần này trở về căn cứ nàng cũng nên cân nhắc tới việc tìm một người bạn đời, rồi sinh một đứa bé.
...
Trình Dao cũng không ở lại thôn Đường Hà quá lâu, sau khi họ rời đi, Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ nắm tay đứa nhóc, nhìn theo chiếc xe của bọn họ đang lái đi ngày càng xa.
“Người đẹp ốm yếu, Trình Dao cô ấy…” Có phải biết rồi không?
Nếu không tại sao lại nhìn Người đẹp ốm yếu bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy? Loại ánh mắt này, ừm… Cô đã từng nhìn thấy ở trên người Sở Thiên.
“Ừm.”
“Sẽ không có việc gì đâu nhỉ?”
Thẩm Chi Hủ lắc đầu, ánh mắt dừng lại ở trên người hổ mẹ đứng ở cách đó không xa, ý là không cần nói cũng biết.
Kiều Nghệ biết.
Ở trong lòng Trình Dao, hổ mẹ vẫn là một người rất đặc biệt, cho nên chuyện liên quan tới nó, Trình Dao chắc chắn sẽ không nói ra.
Kiều Nghệ vừa mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một nơi tối tăm, cô còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, chóp tai khẽ động, cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang tới gần, dị năng tấm chắn ngay lập tức mở ra bao phủ cả người
Không lâu sau, có mấy người mặc áo blouse trắng, trên mặt đeo khẩu trang trắng xuất hiện trước tầm mắt của Kiều Nghệ.
Cô nhìn rõ quần áo của bọn họ, con ngươi của Kiều Nghệ bỗng nhiên co rụt lại, có cảm giác không tốt lắm.
Mặc dù như thế, Kiều Nghệ vẫn rón rén đi theo.
Vừa đi, cô vừa dò xét hoàn cảnh xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-427.html.]
Càng quan sát, cô càng kinh hãi.
Tại sao nơi này lại giống hệt căn cứ Thần Quyến trong căn cứ Đông Nam mà bọn họ đã phá hủy ba năm trước? Chẳng lẽ căn cứ Thần Quyến này lại được gây dựng lại à?
Suy nghĩ vừa nảy ra, Kiều Nghệ nhanh chóng phủ định, cô không tin căn cứ Thần Quyển bị bọn họ tận diệt có thể được gây dựng lại, hơn nữa còn có một vấn đề rõ ràng cô đang ngủ ngon ở nhà mình, tại sao cô vừa mở mắt ra lại xuất hiện ở chỗ vừa xa lạ vừa quen thuộc này?
Cô đang nằm mơ sao?
Kiều Nghệ cắn răng, nhéo mình một cái thật mạnh, đau đớn kịch liệt khiến mặt cô trở lên vặn vẹo.
Không, không phải cô đang nằm mơ chứ?
Đột nhiên, một ý nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu cô.
Không phải cô...
“Keng! Keng! Keng!”
Âm thanh chói tai từ tiếng gậy sắt gõ vào hàng rào sắt vang lên lôi kéo sự chú ý của Kiều Nghệ, cô không quan tâm tới những ý nghĩ hoang đường vừa lóe lên trong đầu, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy người mặc áo blouse dẫn đầu cầm một cây gậy sắt thô to, ra sức đập lên lan can sắt ở nhà giam, âm thanh càng lúc càng nặng nề.
Kiều Nghệ hơi không kiên nhẫn nhíu mày.
Lúc này, người mặc áo blouse dẫn đầu dừng động tác trong tay, ánh mắt hung ác nham hiểm dò xét bên trong phòng giam, ước chừng nửa phút trôi qua gã nhìn trúng một người, ra lệnh cho người mặc áo blouse phía sau lưng nói: “Đưa số tám đi.”
“Vâng!”
Người mặc áo blouse phía sau đáp lại, mở cửa nhà giam đi vào bắt số tám.
Kiều Nghệ thuận thế nhìn sang, người số tám bị tên mặc áo blouse trắng bắt là một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi, có lẽ đã nhận nhiều tra tấn, dáng vẻ anh ta chỉ có thể dùng từ gầy trơ xương để hình dung, trên mặt chỉ còn biểu cảm c.h.ế.t lặng.
Anh ta bị hai tên mặc áo blouse trắng lôi giống như lôi kéo một con ch.ó chết, không hề phản kháng chút nào.
Trong lòng Kiều Nghệ có cảm giác khó chịu không nói thành lời, cô hít sâu một hơi nhìn những người khác trong phòng giam, cô phát hiện tình trạng của bọn họ giống hệt với người đàn ông số tám, hai mắt tĩnh lặng như nước, không có một tia ánh sáng.
Nắm đ.ấ.m bên người cô không khỏi siết chặt.
“Đội trưởng, nhóm vật thí nghiệm này càng ngày càng không được rồi, có nên sắp xếp cho tiểu đội bên ngoài thêm nhiệm vụ mới, để bọn họ bắt vật thí nghiệm mới về không?” Một người mặc áo blouse thấp bé nhỏ giọng nói với người khoác áo blouse dẫn đầu.
Người mặc áo blouse trắng dẫn đầu dường như cảm thấy anh ta nói đúng, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, việc này giao cho cậu làm.”
Thấy cảnh này, trong lòng Kiều Nghệ hung hăng mắng chửi anh ta một tiếng cặn bã.
Lúc bọn họ kéo người đàn ông số tám đang c.h.ế.t lặng sắp đi qua người cô, Kiều Nghệ hành động, tấm chắn từ hình bán nguyệt chỉ bao phủ một mình cô trở thành áo giáp ẩn hình, sau đó cô duỗi chân ra, ngáng chân người mặc áo blouse đứng đầu.
Chỉ nghe thấy bịch một tiếng, áo blouse đứng đầu ngã như chó đớp phải cứt, Kiều Nghệ cười lạnh lại cho gã ta một cước, sức lực rất mạnh mẽ.
“A! Là ai? Là ai ngáng chân tôi? Là ai đá tôi?!”
Áo blouse đứng đầu chịu đựng đau đớn gầm lên, gã ta nghiến răng nghiến lợi bò dậy hung dữ nhìn về phía sau lưng.
Mấy tên áo blouse phía sau gã ta giật nảy mình, vội vàng lùi lại một bước.
“Không, không, không, không phải tôi, tôi không hề động đậy.”
“Cũng không phải tôi!”
“Không phải, không phải tôi!”
“Tôi cũng không động đậy!”
Đám người cực lực phủ nhận, nhưng không có ai chú ý sắc mặt của áo blouse đứng đầu càng ngày càng khó coi.
“Không phải mấy người, chẳng lẽ tôi tự ngã?!”
Rõ ràng gã ta cảm nhận được có người đẩy mình! Còn đá mình một cú!
Ánh mắt gã ta hung tợn đảo qua đám người mặc áo blouse, cuối cùng dừng lại trên người áo blouse thấp bé gần mình nhất. Gã không nói lời nào, tiến lên phía trước hung hăng đạp anh ta một cú ngã lăn trên mặt đất.
“Có phải cậu không? Có phải cậu không?!”
Áo blouse thấp bé bị đạp đến sững sờ, mãi đến khi cảm nhận được đau đớn trên người, lúc này anh ta mới liên tục lắc đầu.
“Không có! Tôi không có!”
Nhưng người đàn ông đang tức giận không để ý lời phủ nhận của anh ta, trút lửa giận lên người anh ta.
“Không phải cậu thì ai? Chẳng lẽ là quỷ ngáng chân tôi? Quỷ đá tôi sao?!”
“Làm sao? Khó chịu vì tôi giao việc cho cậu à?”
“Loại người như cậu, làm thủ hạ cho tôi cũng đã miễn cưỡng lắm rồi!”
“Là ai cho cậu lá gan dám làm như vậy? Là ai?”
Người đàn ông đột ngột gào thét trong hành lang im lặng, áo blouse thấp bé giận mà không dám nói gì, anh ta giống như con chim cút nhìn áo blouse cầm đầu trách mắng.
Kiều Nghệ nhìn cảnh tượng chó cắn chó của hai người họ, nụ cười trên mặt lại càng lạnh hơn.
Mặc dù không biết vì sao mình đột nhiên lại xuất hiện ở đây, cảnh trong mộng cũng tốt, xuyên qua cũng được, chỉ cần cô ở đây, cô sẽ không để mấy tên chó ở căn cứ Thần Quyến này có một ngày tốt đẹp!
Kiều Nghệ nghĩ như vậy, cẩn thận cảm nhận dị năng của mình, cấp 10 một.
Ừm, có thể, với trình độ này chỉ cần sức mạnh của một mình cô có thể làm náo loạn toàn bộ căn cứ Thần Quyến.
Kiều Nghệ l.i.ế.m đôi môi khô khốc, ánh mắt sâu kín dừng lại trên người áo blouse đã tức giận xong.
Gã ta hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn người đàn ông thấp bé trên mặt đất đang hít vào thở ra nhiều lần, dẫn đầu cất bước rời đi.
Mấy người áo blouse khác thấy thế, cũng không để ý đến người đàn ông thấp bé ngã trên mặt đất, bước nhanh theo.