Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 421

Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:19:11
Lượt xem: 132

Sở Thiên lườm anh, giọng điệu lạnh nhạt: “Sao nào, không chào đón chúng tôi à?”

Thẩm Chi Hủ xì một tiếng, không nói gì nữa.

Cố Hựu Kỳ tiếp lời: “Căn cứ thủ đô có anh cả tôi và Cố Tiểu Tùng gánh vác rồi, không có tôi cũng chẳng có vấn đề gì to tát. Về phần Sở Thiên, anh ta cũng có mấy cấp dưới giỏi mà, rời đi một hồi cũng không sao cả.”

Với lại, bọn họ cũng chưa được sờ sờ một cọng lông hổ nào đâu, sao có thể cam lòng rời đi được chứ?

Thẩm Chi Hủ khẽ ừ một tiếng, không lên tiếng nữa.

Lúc này đây, hai bé hổ con ăn no rồi, nằm trên cái bụng ấm áp mềm mại của mẹ rên hừ hừ, có thế nào cũng không bằng lòng rời đi.

Cây non mini thấy thế, tay bỗng nhiên cảm thấy ngứa ngáy, ánh mắt khao khát nhìn về phía hổ trắng nhỏ vẫn đang ung dung thong thả ăn thịt nướng, thăm dò hỏi: “Hổ trắng nhỏ, tôi có thể sờ sờ bé hổ trắng được không?”

Kiều Nghệ gật gật đầu, không hề bài xích việc người khác sờ bé con nhà mình.

Cây non mini vui mừng, vội vàng vươn đầu ngón tay mình ra nhẹ nhàng sờ bé con trắng như tuyết kia.

Hơi thở xa lạ xâm nhập khiến bé hổ con trắng như tuyết theo bản năng rụt về phía sau. Tiếp đó, nó chậm chạp nhận ra người chạm vào mình không có ác ý, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, đôi mắt màu xanh đậm tò mò quan sát người đụng chạm vào người mình.

Con ngươi màu nâu kia của cây non mini đối diện với nó, đầu quả tim chẳng hiểu sao cảm thấy xúc động, chỉ thấy mềm lòng.

“Hổ trắng nhỏ bé con, chú là Tiểu Thụ, là cậu út của cháu đó!”

Xưng hô “cậu” này vẫn là Cố Hựu Kỳ phổ cập khoa học cho nó, nó cũng rất thích xưng hô này.

Bé con nghe không hiểu, nhưng không cản trở nó bò qua, cái đầu nhỏ chủ động cọ cọ vào ngón tay vừa mới chạm vào mình.

“Wow!”

Cây non mini kêu lên một tiếng, lần này đã dọa hổ con sợ hết hồn, vội vàng lùi về phía sau nơi mang lại cảm giác hết sức an toàn cho nó.

Cây non mini không khỏi lộ ra vẻ sầu não: “Hổ trắng nhỏ bé con đừng sợ, chú sẽ không tổn thương cháu, lại đây đi nào.”

Bé con không để ý đến nó, khuôn mặt vùi vào cái bụng mềm mại của mẹ mình, "grao grao" dụi dụi.

Mặt mày của cây non mini ủ rũ, tràn đầy mất mát.

Cố Hựu Kỳ vừa hâm mộ vừa ghen tị không nhịn được lên tiếng: “Tiểu Thụ à, em đã khá lắm rồi, ít nhất còn được sợ bé hổ con rồi, anh và Sở Thiên chưa được sờ đây này!”

Sở Thiên gật gật đầu phụ họa theo.

Cây non mini khẽ hừ một tiếng: “Đó là do các anh nhát gan!”

Cây mới không sợ hổ trắng lớn đâu, cho nên nó dám vươn tay sờ!

Không giống bọn họ, sợ sợ sệt sệt, không sờ được cũng đáng đời!

Cố Hựu Kỳ đột nhiên cảm giác được nắm đ.ấ.m siết chặt, Tiểu Thụ này vừa mở miệng đã chọc tức người khác rồi.

Anh ta hít sâu mấy hơi, không để bản thân đi so đo với nhãi ranh.

Sở Thiên liếc nhìn anh ta, sau đó nhìn về phía cây non mini: “Tiểu Thụ này, tại sao em lại gọi hổ con là hổ trắng nhỏ bé con?”

Cây non mini chỉ chỉ vào Kiều Nghệ: “Hổ trắng nhỏ.”

Sau đó nó chỉ sang hổ con sọc ngang sáng màu: “Hổ trắng nhỏ bé.”

Cuối cùng nó chỉ lên hổ con trắng như tuyết không có sọc ngang: “Hổ trắng nhỏ bé con.”

Ừm, cây gọi như vậy hoàn toàn không có gì sai trái cả!

Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ liếc mắt nhìn lẫn nhau, có thể thấy được sự bất đắc dĩ của đối phương.

Sở Thiên thở ra một hơi, ánh mắt dời về phía Thẩm Chi Hủ đang đặt tay lên đầu Kiều Nghệ, như có như không xoa đầu cô.

“Chi Hủ, anh đã quyết định tên của bé con chưa?”

Động tác của Thẩm Chi Hủ khựng lại.

“Bé con đã mở mắt một tuần rồi đó.” Gã tiếp tục nhắc nhở.

Thẩm Chi Hủ: “...”

“Đừng bảo với tôi là anh hoàn toàn không nghĩ đến tên của bé con trong khoảng thời gian này đấy nhé.”

Thao tác này của gã rất cứng cỏi, Kiều Nghệ l.i.ế.m liếm sữa dê dính bên mép, nhìn Người đẹp ốm yếu với ý tứ xấu xa, dường như muốn xem xem anh sẽ trả lời như thế nào.

Sau khi Thẩm Chi Hủ phát hiện ra, anh hơi dùng sức nhéo nhéo lỗ tai cô.

“Ngao Ngao xấu xa.” Anh thấp giọng nói, sau đó ngước mắt nhìn về phía Sở Thiên đang khoanh tay nhìn mình: “Tôi nghĩ xong rồi.”

“Hả?”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào người Thẩm Chi Hủ, chỉ thấy anh thong thả nhàn nhã đáp lời: “Anh trai tên Đại Bảo, em gái tên là Tiểu Bảo.”

Mọi người: “...”

Ờmm, cái này còn chẳng bằng đừng nghĩ thì hơn!

Sở Thiên hít sâu mấy hơi, mới đè nén được suy nghĩ muốn đánh người xuống.

“Anh nghiêm túc đó hả?” Thấy người kia gật đầu, gã chỉ đành nhìn về phía Kiều Nghệ: “Tiểu Nghệ, em cảm thấy thế nào?”

Kiều Nghệ: “...”

Cô yếu ớt nhìn Sở Thiên, sau đó viết ra mấy chữ.

[Ừm...]

[Thật ra tôi cảm thấy Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng rất hay.]

Cô cũng là một người không giỏi đặt tên, cho nên đừng gửi gắm hy vọng vào người cô mà!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-421.html.]

Khóe miệng Sở Thiên giật giật, đã chẳng còn hy vọng gì đối với cặp cha mẹ trẻ tuổi này nữa.

“Mà thôi, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng được. Đợi bé con trưởng thành, tên chính thức nhất định phải đặt cho hay.”

Thẩm Chi Hủ không để ý đến Sở Thiên, không cần gã nói, anh cũng sẽ đặt tên chính thức nghe hay cho hai bé hổ con.

Cố Hựu Kỳ thấy hai nhóc hổ con mơ màng buồn ngủ, giờ phút này đã không kìm chế nổi nửa, giọng nói mang theo từng tia khát vọng.

“Tiểu Nghệ, anh muốn sờ bé con.”

Kiều Nghệ liếc nhìn sang, thấy anh ta thật sự rất đáng thương. Cái đuôi khẽ đung đưa, ra hiệu mình đồng ý.

“Tiểu Nghệ, em tốt quá!”

Cố Hựu Kỳ vui mừng khôn xiết, học theo cây non mini dùng một đầu ngón tay chạm vào đầu Đại Bảo, thấy nó không bài xích mới nhẹ nhàng xoa xoa.

Sở Thiên thấy thế, sao có thể tụt lại sau anh ta được, nhận được sự đồng ý của Kiều Nghệ, bàn tay lập tức vươn về phía Tiểu Bảo.

Hai người cuối cùng cũng sờ được bé con mà mình ngày đêm mong nhớ, trên mặt lộ ra nụ cười phơi phới.

Kiều Nghệ không có cách nào nhìn thẳng, lại thấy ban đầu bé con vẫn có chút sợ hai người bọn họ. Sau đó, chúng nó cảm giác được họ không có ác ý, lớn tiếng kêu grào grào, bắt đầu chơi đùa với cả hai.

Thẩm Chi Hủ ở bên cạnh thấy thế, bèn lặng lẽ lấy máy ảnh ra, ghi lại dáng vẻ đần độn của hai người vào giờ phút này lại.

(Cố Hựu Kỳ/ Sở Thiên: Sờ được rồi, sờ được rồi, sờ được rồi!!!)

Lúc hai bé hổ con được gần một tháng tuổi, cuối cùng tầng màu xanh đậm trong mắt kia đã mờ đi, để lộ màu sắc thật sự của con ngươi.

Màu mắt của Đại Bảo hoàn toàn kế thừa từ Thẩm Chi Hủ, là màu đen tuyền, sâu thẳm xinh đẹp như đá vỏ chai.

Tiểu Bảo thì thừa kế của Kiều Nghệ, màu xanh nhạt trong trẻo sáng chói giống như đá quý. Nhất là khi đôi mắt long lanh ướt át của nó nhìn người khác không chớp mắt, rất dễ làm cho người khác mềm lòng, muốn mang hết tất cả mọi thứ tốt đến đến trước mặt bé con.

Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên cứ như vậy chìm đắm vào đôi mắt trong trẻo này, lần nào hai người tới cũng sẽ mang theo rất nhiều đồ tốt cho Tiểu Bảo. May mà bọn họ còn nhớ mang theo chút ít cho Đại Bảo, nếu không sợ rằng Đại Bảo sẽ không đồng ý cho cả hai sờ sờ.

Ngày hôm nay, hai bé hổ con đã học bước đi đang đi tới đi lui trên thảm mềm mại. Chúng nó đi xa một chút sẽ còn nghiêng đầu lại nhìn về phía vị trí của mẹ nhà mình. Sau khi chắc chắn mẹ vẫn còn ở đó, hai anh em mới yên lòng tiếp tục chơi đùa.

Kiều Nghệ cảm thấy có chút buồn cười, lại không nhịn được nghĩ, nếu như bản thân biến mất, hai bé con sẽ có phản ứng như thế nào?

Suy nghĩ này vừa nảy ra, Kiều Nghệ lập tức hành động. Cô đứng dậy khỏi đệm, nhẹ nhàng nhảy lên chiếc giường lớn ở cách đó không xa rồi chui vào trong chăn. Tiếp đó tâm niệm khẽ động, cô biến thành dáng vẻ con người.

Kiều Nghệ vừa mới biến thành người, trùm kín chăn rồi cầm lấy quần áo ngủ mà Người đẹp ốm yếu chưa cất vào tủ quần áo lúc trước, nhanh chóng thay vào.

Cô sửa soạn lại bản thân xong xuôi, bấy giờ mới kéo chăn ra. Kiều Nghệ còn chưa kịp cảm khái rất lâu rồi không biến thành người, vẫn là biến thành hình người dễ dàng hơn thì hai bé hổ con ở cách đó không xa đã “làm việc công theo thông lệ” quay đầu nhìn về chỗ mình nằm lúc trước.

“Ngao?”

Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt màu xanh thẳm kia, mê man nhìn vị trí trống trơn. Dáng vẻ nhỏ con tựa như đang biểu đạt “Mẹ đâu rồi? Mẹ lớn như vậy của mình đi đâu rồi?”.

Đại Bảo thậm chí cũng không vẫy đuôi nữa, thay đổi phương hướng, mau chóng chạy về chỗ mẹ nhà mình nằm ban đầu. Có lẽ là nó chạy quá nhanh, chân sau bên trái của nó vấp vào chân sau bên phải, lảo đa lảo đảo rồi đập mặt xuống thảm lông.

Cho dù biết sàn nhà có trải thảm, Đại Bảo có ngã cũng sẽ không đau đớn, thế nhưng đầu quả tim của Kiều Nghệ vẫn thắt lại.

Đại Bảo không cảm nhận được đau nhanh chóng bò dậy, chẳng mấy chốc đã chạy lên trên đệm. Nó vòng quanh một vòng, chỉ ngửi được mùi của mẹ, không thấy bóng dáng mẹ đâu.

“Grào grào?” Nó mê man gọi một tiếng.

Lúc này đây, Tiểu Bảo cũng thất tha thất thểu chạy đến.

Hai bé hổ con trố mắt nhìn nhau, dù là ai cũng có thể nhìn ra sự bất lực của chúng nó.

Kiều Nghệ thấy hai đứa con không phát hiện ra mình, cố ý ho khan một tiếng.

Đúng như dự đoán, hai bé con nghe thấy âm thanh lập tức nhìn sang.

Chúng nó đều sửng sốt khi thấy một sinh vật giống như cha mình.

Hai nhóc hổ con xếp hàng ngồi xổm, hai cái đầu nhỏ một cái nghiêng về bên trái, một cái nghiêng về bên phải. Đôi mắt với màu sắc khác nhau nhìn Kiều Nghệ với vẻ mờ mịt, dáng vẻ kia khỏi phải nói đáng yêu đến cỡ nào.

Cô cảm thấy đáng yêu đến mức chỉ muốn ôm hai bé con vào lòng sờ sờ một hồi. Có điều Kiều Nghệ nhớ lại bản thân còn muốn quan sát phản ứng của con, cuối cùng chỉ đành cố hết sức kiềm chế, im lặng ngồi trên giường nhìn hai đứa con của mình.

Hai bé hổ con vẫn bày ra vẻ mặt lờ mờ, dường như không hiểu tại sao trong nhà lại có thêm một sinh vật xa lạ.

Thấy hai anh em không nhúc nhích, Kiều Nghệ cũng chẳng động đậy.

Sau cùng, là Tiểu Bảo tương đối can đảm, lỗ mũi màu hồng nhạt nhẹ nhàng ngửi ngửi. Có lẽ là đánh hơi được mùi vị quen thuộc, cái đuôi ngắn ngủn sau lưng bắt đầu nhanh chóng đung đưa.

“Ngao! Ngao! Ngaoo!”

Đôi mắt màu xanh lam nhạt giống như của Kiều Nghệ sáng lên, Tiểu Bảo thoáng cái đã đứng lên, lại bởi vì quá kích động mà té ngã sang bên cạnh. Chẳng qua nó cũng không thèm để ý, mau chóng bò dậy, vừa kêu "grao grao" vừa tiến về phía chiếc giường.

Lúc này, Đại Bảo mới muộn màng đuổi theo Tiểu Bảo, cái đuôi nhỏ ngắn cũn sau lưng cũng phe phẩy trái phải giống như em gái.

Ôi, đây là cô bị nhận ra rồi à?

Kiều Nghệ có chút hưng phấn, lại cảm thấy vui vẻ yên tâm.

Thấy hai bé con đi tới nhưng không nhảy lên giường được, gấp gáp đứng dưới sàn kêu gào, Kiều Nghệ mềm lòng, chủ động xuống giường.

Cô vừa đặt hai chân xuống, hai bé hổ con hơi sợ hãi mà lùi về sau mấy bước. Song chúng nó ngửi được mùi vị khiến bản thân yên tâm liền "grao grao" lại gần, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng dụi đi dụi lại trên mắt cá chân của cô.

A!

A phấn khích quá đi!

Kiều Nghệ choáng ngợp trước sự đáng yêu của bé con, cô ngồi xổm xuống thảm, ôm hai anh em vào lòng rồi cúi đầu xuống, hôn thật mạnh lên cái đầu nhỏ của chúng nó.

Hai bé hổ con được hơi thở quen thuộc lại yên tâm bao bọc thì không lộn xộn nữa, chẳng qua là rất tò mò mẹ thay đổi như thế nào. Hai đôi mắt long lanh ướt át nhìn chằm chằm vào Kiều Nghệ, tựa như muốn ghi nhớ dáng vẻ này của mẹ vào lòng.

“Bé cưng, các con có nhớ mẹ không nào?”

Cô đặt hai đứa con xuống, hai anh em lại chủ động trèo lên bắp đùi cô. Đầu tiên là ngửi ngửi mùi trên người Kiều Nghệ, tiếp đó là dụi dụi vào bụng cô giống như muốn tìm gì đó.

Hai bé hổ con tìm hồi lâu cũng không tìm được thứ bọn họ mong muốn, âm thanh "grao grao" đáng thương bật thốt ra từ cổ họng. Cô nghe thấy thế thì đau lòng không thôi, vội vàng bế con lên rồi đặt ra xa.

Loading...