Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 420

Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:18:45
Lượt xem: 137

"Phụt ——"

"Ha ha ha ha —"

Đám người Cố Hựu Kỳ đang xem không nhịn được cười.

Làm cha mẹ, đáy mắt hai người Kiều Nghệ cũng cười theo.

Nhóc con trắng như tuyết không biết chuyện gì đã xảy ra, ngơ ngác mà nhìn những sinh vật xung quanh. Cho đến khi nhìn thấy anh trai mình bò dậy rồi bám chặt vào cái bụng mềm mại của mẹ, nó mới dần tỉnh táo lại. Bé “gừ gừ” lên rồi bò qua, bám sát vào người anh trai mình, phía sau còn cảm giác được sự an toàn của mẹ.

Kiều Nghệ thấy vậy không nhịn được thò tới l.i.ế.m từng đứa một.

Nhóc con dường như cũng rất thích thú khi được mẹ liếm, thỉnh thoảng lại vang lên mấy tiếng "grao grao" nho nhỏ.

Lúc này Thẩm Chi Hủ đi tới, Kiều Nghệ cũng ngừng l.i.ế.m láp, dời cái đầu đang chống khỏi hai nhóc con.

Đám nhóc con nhìn thấy một sinh vật hơi khổng lồ đối với chúng đang đến gần, thân hình nhỏ bé của chúng khẽ run nhè nhẹ, lại càng áp sát vào mẹ hơn, cho đến khi chiếc mũi nhỏ hơi giật giật của chúng, như đã ngửi thấy được hơi thở khiến chúng an tâm trên sinh vật khổng lồ, thì thân thể nhỏ bé mới ngừng run rẩy, còn mở to đôi mắt xanh thẫm tò mò nhìn sinh vật này.

Thẩm Chi Hủ dừng lại cách nhóc con hai bước, khoanh chân ngồi xuống và vẫy vẫy tay chào chúng.

"Bé cưng, lại đây."

Anh còn chưa nghĩ ra phải đặt biệt danh gì cho đám nhóc con, nên tạm thời chỉ có thể gọi chúng là “Bé cưng”.

Hai nhóc con không hiểu anh đang nói gì, nhưng có thể cảm giác được trên người anh không có hơi thở nguy hiểm, mà còn khiến chúng cảm thấy an tâm, rồi chúng "grao grao" kêu lên như là đang bối rối có nên qua không.

Kiều Nghệ thấy vậy đã chủ động dùng mũi huých m.ô.n.g đám nhóc con, đưa chúng đến gần Người đẹp ốm yếu.

Chỉ là sau khi rời khỏi nơi mà chúng cảm thấy an tâm nhất, hai nhóc con lại bất chấp việc bối rối, sợ hãi mà lui lại, rồi bám chặt lên người mẹ, nói cái gì cũng không lung lay.

“Hổ con đều nhát gan như vậy sao?” Cố Hựu Kỳ gãi gãi má, tò mò hỏi.

Song song đó, anh ta cũng nhớ lại lần mình gặp Tiểu Nghệ ở căn cứ Hoài Long, anh ta chỉ trêu chọc cô một chút mà cô đã nhe răng chán ghét, so ra thì lớn gan hơn hai nhóc con này nhiều.

"Mới sinh mà cũng phải thôi." Sở Thiên đáp.

Cố Hựu Kỳ nghe xong cũng nghĩ vậy, rồi không lo lắng nữa.

Bên kia, Thẩm Chi Hủ hơi nhướng mày khi không dụ dỗ được đám nhóc con đi tới, rồi anh đi thẳng tới, dưới ánh mắt chăm chú của chúng, anh duỗi ra một ngón tay trên mỗi bàn tay chạm vào đuôi của chúng.

Trải nghiệm mới lạ này khiến hai nhóc con sửng sốt trong giây lát, chúng hơi nghiêng người về phía trước, nhận ra anh sẽ không làm mình bị thương nên mới nghiêng cái đầu nhỏ, chủ động cọ lên đầu ngón tay.

Nhìn thấy cảnh này, Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên biết mình không thể sánh bằng Thẩm Chi Hủ được, song họ vẫn vô cùng ghen tị.

Khi nào họ mới có cơ hội chạm vào một nhóc hổ con đây?

Lại một tuần nữa trôi qua, hai bé hổ con lại lớn hơn không ít. Bây giờ tụi nhỏ đã lớn bằng một móng vuốt hổ của Kiều Nghệ, lòng dũng cảm cũng dần dần trở nên lớn hơn theo thân thể.

Ban đầu, tụi nhỏ tràn ngập tò mò và sợ hãi đối với hoàn cảnh xung quanh, lúc nào cũng muốn bám dính vào bên cạnh mẹ mình. Giờ đây, hai chú hổ con đã dám can đảm leo trèo khắp nơi, sau khi thấy hổ mẹ rất giống với mẹ mình thì kêu "grao grao" tiến tới. Chúng dùng cái đầu dụi dụi vào thân thể hổ mẹ, đôi mắt màu xanh đậm tràn ngập vẻ tò mò.

Hai bé con tựa như hai cục bông đến gần, trái tim của hổ mẹ cũng mềm nhũn, lỗ mũi ướt át chạm vào cái đầu nhỏ của chúng nó. Lúc nó đang định liếm, khóe mắt liếc thấy hổ cha đang tràn đầy oán giận, động tác bỗng dưng ngừng lại.

Hổ lớn chừng nào rồi, còn muốn tranh giành sủng ái với bé con của người ta chứ?

Hổ mẹ đang định lườm nó, bé hổ con sọc ngang sáng màu lập tức phát hiện ra sự tồn tại của hổ cha. Ánh mắt màu xanh đậm hơi sáng lên, cố gắng bước bốn chân nhỏ nhắn của mình bò qua đó.

Nó vừa bò vừa kêu, thấy sắp chạm vào móng vuốt của hổ cha, nhưng lại không ngờ hổ cha lại lo lắng lùi về phía sau, đôi mắt nhạt màu nhìn chằm chằm vào hổ con.

“Grào!”

Bé con màu sáng có sọc ngang dừng lại tại chỗ, dường như vẫn chưa hiểu tại sao con hổ lớn lại cách xa mình, con ngươi màu xanh đậm hiện tràn ngập vẻ mê man.

“Grào grào...”

Thấy anh trai nhà mình cách xa mình một chút, bé hổ con trắng tuyền không vui, nó lập tức thay đổi phương hướng, thở hổn hển bò về phía anh trai. Nó vừa bò đến nơi đã mệt mỏi ngã đè lên thân thể anh không chút khách khí, toàn thân toát ra hai chữ “thoải mái”.

Bé hổ con sọc ngang nhạt màu bị em gái nhà mình đè đến nỗi kêu "grao grao" loạn xạ. Việc này khiến hổ cha đang trông ngóng ở cách đó không xa sợ hết hồn, vội vàng tiến tới dùng đầu tách bé con đang đè anh trai nhà mình ra.

Động tác của nó rất nhẹ nhàng, có điều bé hổ con trắng tuyền vẫn ngã bịch xuống thảm.

Cũng may Thẩm Chi Hủ đã trải thảm khắp phòng, cho dù hổ con có ngã thế nào cũng sẽ không cảm thấy quá đau đớn.

Thế nhưng bé hổ trắng truyền vẫn sửng sốt, đôi mắt màu xanh đậm giống y hệt anh trai mình ngây ngốc nhìn lên trần nhà.

Bên kia, bé con có sọc ngang nhạt màu thấy hổ lớn bước tới thì hưng phấn đến nỗi liều mạng vung vẩy cái đuôi. Nó nhân lúc hổ lớn vẫn chưa rời đi mà cố gắng bò đến bên người hổ cha, ôm lấy khuôn mặt to của nó, âm thanh grào grào nho nhỏ thốt ra khỏi cổ họng.

Hổ cha bị thân thể nhỏ thó của hổ con dán vào mặt, lo lắng đến nỗi không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Đôi mắt nhạt màu chỉ có thể ra vẻ tội nghiệp cầu cứu vợ mình, muốn bà ấy tới giúp đỡ mình.

Nào ngờ lòng dạ hổ mẹ lại sắt đá, lười biếng nằm ở cách đó không xa, nhàn nhã thưởng thức vẻ mặt quẫn bách lúc này của chồng mình.

Lúc này đây, bé hổ con trắng tinh tỉnh táo lại, ngơ ngác quay đầu thì thấy anh trai nhà mình đang ôm mặt con hổ lớn. Có lẽ là nó nhớ đến vừa rồi bản thân bị hổ lớn kia hất ra, lập tức grào grào một tiếng rồi ra sức bò qua.

Nó không ôm lấy gương mặt tròn của hổ lớn giống như anh trai nhà mình, ngược lại là nhìn trúng cái đuôi to của hổ cha. Bé con thở hổn hển bò qua, hai móng vuốt nhỏ nhắn ôm lấy cái đuôi to, há cái miệng chưa mọc răng của mình ra rồi cắn một miếng, nước bọt làm ướt lông của con hổ lớn.

Hổ cha bị “địch tấn công” ở trước lẫn sau, không dám động đậy. Thế nhưng chóp đuôi của nó lại có suy nghĩ riêng, hơi vung vẩy mấy cái đã thoát khỏi miệng hổ của bé con trắng tuyền.

Trong lòng không còn “đồ chơi”, bé hổ trắng tinh lại ngẩn người, đôi mắt hổ màu xanh đậm kia tựa như có cảm giác nước mắt lã chã.

Thẩm Chi Hủ đẩy cửa ra bước vào, bắt gặp hai bé hổ con của anh, một con đang dùng thân thể của mình ôm lấy mặt hổ cha. Con còn lại cách cái đuôi của nó rất gần, có điều dáng vẻ nhỏ bé lộ ra vẻ đáng thương, có cảm giác như sắp òa khóc đến nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-420.html.]

Anh khẽ nhíu mày lại, nhìn về phía Kiều Nghệ đang nằm trên đệm xem kịch vui.

“Làm sao vậy?”

Thẩm Chi Hủ vừa hỏi vừa đặt sữa dê đã hâm nóng xuống trước mặt cô, đồng thời bên cạnh sữa dê còn có thịt heo rừng anh mới nướng xong.

Kiều Nghệ vẫy vẫy đuôi, dùng móng vuốt vẽ vời trên laptop mấy lần, kể lại tóm tắt những chuyện vừa mới diễn ra.

Thẩm Chi Hủ không nhịn được, trên môi nở nụ cười.

[Cục cưng thật đáng thương, anh bế tụi nhỏ về đi.]

Thẩm Chi Hủ đáp một tiếng, anh đang định đứng lên bế hổ con trở về, nào ngờ bé hổ con lại gồng sức trèo lên người hổ cha. Lần này, nó không cố chấp cái đuôi to của hổ cha nữa, mà là trèo từ cái đuôi leo đến trên lưng ông ngoại. Thân thể nhỏ bé run run rẩy rẩy, tựa như một giây kế tiếp sẽ rơi xuống thảm.

Sau khi hổ cha chú ý đến, toàn thân nó cứng ngắc giống như một pho tượng, thật sự không dám nhúc nhích. Nó sợ mình động đậy thì hổ con trên lưng sẽ rơi xuống.

Bé hổ con trông yếu đuối như vậy, nếu như tụi nhỏ ngã bị thương thì phải làm sao?

Phụt...

Kiều Nghệ không nhịn được, đôi mắt hổ tràn ngập nụ cười, sau đó giơ móng vuốt lên vỗ vỗ Người đẹp ốm yếu ở bên cạnh, bảo anh mang hai bé hổ con làm loạn về.

Anh đứng dậy đến bên cạnh hổ cha, xách hổ con trắng tuyền trên lưng nó lên, cảm nhận được bé con giãy giụa thân mình trong lòng bàn tay mình. Sau đó, bốn chân buông thõng xuống, như thể bị số phận khống chế vị trí hiểm yếu, vừa đáng thương lại bất lực.

Anh cố nhịn cười, tay còn lại túm lấy bé hổ con đang dán sát vào mặt hổ cha. Nó giống hệt em gái nhà mình, đều là giãy giụa thân thể một lần trước, sau đó bốn chân rủ xuống.

“Anh em khó khăn” liếc nhìn lẫn nhau, một giây sau, bọn họ đồng thời kêu lên grào grào.

Thẩm Chi Hủ thấy thế, bèn không nhanh không chậm xách hai đứa nhỏ đến bên cạnh Kiều Nghệ. Tay thoáng buông lỏng, hai bé hổ con lập tức rơi xuống trên người cô.

Kiều Nghệ đang chuẩn bị ăn cơm trưa thấy vậy, chỉ có thể cạn lời trợn trắng mắt.

Vốn tưởng rằng hai bé hổ con sẽ còn ầm ĩ một trận, không ngờ vừa rồi tụi nhỏ quậy hổ cha đã mệt mỏi. Chẳng cần ai thúc giục, hai anh em hổ con tự động tìm đến khẩu phần lương thực của mình, kêu "grao grao" mà b.ú sữa.

Kiều Nghệ nhìn thấy cảnh này, chẳng hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, cũng bắt đầu ăn bữa trưa của mình.

Trên người không còn hổ con làm loạn, hổ cha ấm ấm ức ức dán sát bên cạnh vợ mình. Nó dùng cái đầu lớn cọ cọ vào cổ hổ mẹ, âm thanh mơ hồ không rõ phát ra từ cổ họng, dù là ai cũng có thể nghe ra được sự uất ức của nó.

Kiều Nghệ đang ăn trưa len lén liếc nhìn, thấy đáy mắt luôn luôn lạnh lùng của hổ mẹ lóe lên vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng tựa như không cưỡng lại được hổ cha đang ấm ức, nó cam chịu số phận l.i.ế.m liếm đầu chồng mình mấy lần.

Lần này hổ cha vui vẻ rồi, chóp đuôi lông xù cũng vung vẩy theo tâm trạng.

Xem kìa, đáy mắt Kiều Nghệ hiện lên nụ cười, cảm thấy cuộc sống như thế thật sự là quá ấm áp và tốt đẹp rồi.

“Cốc cốc...”

Tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Chi Hủ nói một tiếng “mời vào”. Cửa phòng lập tức bị người khác đẩy ra, là cây non mini tới, sau lưng còn có hai cái đuôi to lớn đi theo...

Là Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên.

“Ơ, Tiểu Nghệ đang ăn cơm à?”

Kiều Nghệ khẽ gật gật đầu đáp lại Cố Hựu Kỳ.

Hổ mẹ thấy có người tới, nhanh chóng dừng... động tác l.i.ế.m lại.

Hổ cha ai oán liếc nhìn vợ nhà mình, kế đó hừ mũi với Cố Hựu Kỳ ở bên kia, tỏ vẻ khinh thường.

Cố Hựu Kỳ: “???”

Anh ta hình như không trêu chọc nó mà nhỉ?

Hổ mẹ cạn lời liếc nhìn hổ cha, sau đó đứng lên, bước đi ưu nhã rời khỏi.

Hổ cha vội vàng đuổi theo, thái độ dính sát như keo.

Sau khi “hai vợ chồng” rời đi, Cố Hựu Kỳ mới dám mở miệng hỏi: “Tôi đắc tội Nhị Bạch ở chỗ nào rồi hả?”

Râu của Kiều Nghệ run lên, ném một ánh mắt cho Người đẹp ốm yếu, bảo anh đáp lời.

Thẩm Chi Hủ xoa xoa cằm: “Có lẽ là anh đã làm phiền nó và Đại Bạch thân mật.”

Đại Bạch rất hiếm khi chủ động thân thiết với Nhị Bạch ở trước mặt người khác, vừa rồi khó khăn lắm nó mới chủ động gần gũi “ông xã”, kết quả hai người họ lại tới. Đại Bạch lập tức dừng lại, Nhị Bạch có thể không tức giận ư?

Cố Hựu Kỳ: “...”

Thật là một câu trả lời hoang đường.

Anh ta bất đắc dĩ sờ sờ cổ: “Bây giờ chúng nó đi đâu vậy?”

“Đại Bạch thích ăn thịt sống tươi mới, vào lúc này hẳn là đi săn rồi.”

“Thì ra là như thế.”

“Tại sao hai người lại tới đây?” Thẩm Chi Hủ thuận miệng nói, khóe mắt liếc thấy cây non mini đang ngồi xổm bên cạnh Kiều Nghệ. Đáy mắt anh lóe lên nụ cười khi thấy nó nhìn chằm chằm vào hai bé hổ con không quan tâm chuyện bên ngoài, chỉ một lòng muốn ăn cơm.

“Chúng tôi tới thăm bé con.” Sở Thiên trả lời anh, dứt khoát ngồi xếp bằng xuống, kiềm chế lòng hâm mộ mà liếc nhìn hai nhóc hổ con.

“Các người định ở lại bao lâu?” Thẩm Chi Hủ tiếp tục hỏi.

Loading...