Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 419

Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:18:26
Lượt xem: 129

"Quào, thai long phượng sao, có thể ghép thành một chữ “tốt” (好)!"

Nói xong, Cố Hựu Kỳ đột nhiên dừng lại.

Kiều Nghệ sinh ra hổ con, hổ con có thể thành người được không? Hay chúng cũng giống như Kiều Nghệ và những người khác, phải hấp thụ tinh hạch hồng?

Cố Hựu Kỳ hơi hé miệng, theo bản năng muốn hỏi, có điều trong tình huống này hỏi như vậy chẳng khác nào làm gây mất hứng. Nghĩ vậy anh ta bèn ngậm miệng lại, định hỏi riêng Thẩm Chi Hủ.

Sở Thiên không biết anh ta đang nghĩ gì, thấy hai bé hổ con còn chưa mở mắt, lại hỏi: “Khi nào chúng mới mở mắt?”

"Thông thường phải mất mười ngày."

Sở Thiên đã hiểu nên không hỏi thêm nữa, đè nén tâm tư đang muốn ngo ngoe rục rịch của mình, lặng lẽ nhìn hai bé hổ con còn đang b.ú sữa.

Thẩm Chi Hủ còn chưa đi lấy sữa dê trở về, Kiều Nghệ đã mệt mỏi, mí mắt rũ xuống.

Sau khi Tạ Vân Nhã chu đáo phát hiện ra, bèn nhỏ giọng bảo Cố Hựu Kỳ và những người khác ra ngoài.

Lúc này bọn họ cũng nhận thấy trạng thái mệt mỏi của Kiều Nghệ, vì vậy cũng không ở lại lâu.

Chẳng bao lâu, trong phòng chỉ còn lại Kiều Nghệ đang nhắm mắt nghỉ ngơi và hổ mẹ ở đang bên cạnh canh giữ, cùng với hổ cha nói kiểu gì cũng không chịu rời đi.

Tạ Vân Nhã liếc nhìn bọn hổ con, chúng không còn b.ú sữa nữa nhưng vẫn ngậm trong miệng, còn thỉnh thoảng cử động hai chi sau.

Cảnh tượng này khiến trái tim cô ấy từ từ mềm nhũn.

Khi Thẩm Chi Hủ trở về, một lớn hai nhỏ đều đã ngủ say.

Anh không đánh thức cô mà đặt sữa dê lên bàn trà rồi nhẹ nhàng đi tới.

"Anh Thẩm, tôi về trước nhé?" Tạ Vân Nhã thấp giọng hỏi.

Thẩm Chi Hủ gật đầu, nhìn hai con hổ trắng lớn vẫn đang canh giữ Ngao Ngao không có ý định rời đi. Anh cũng không để ý mà ngồi xổm xuống bên cạnh Kiều Nghệ, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu của hai nhóc hổ con, trên đuôi mày cũng dần dần hiện lên ý cười.

Kiều Nghệ còn chưa ngủ, cô mơ hồ cảm nhận được một hơi thở quen thuộc bên cạnh, mí mắt khẽ động, từ từ mở mắt.

Thẩm Chí Húc thấy cô đã tỉnh, lập tức nghiêng đầu nhìn sang.

"Sao em thức dậy rồi?"

Kiều Nghệ cử động mũi.

Thẩm Chi Hủ hiểu ý, đứng dậy bưng sữa dê còn ấm đặt trước mặt cô.

“Em có thể ngồi dậy được không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Kiều Nghệ gật gật đầu, vừa định đứng dậy, lại phát hiện phía dưới có hai đứa nhóc đang ngậm đầu nhũ của mình, nếu ngồi dậy sợ là sẽ đánh thức bọn chúng, trong lúc nhất thời cô hơi buồn rầu mà nhíu mày.

"Đừng lo lắng, để đó cho anh."

Thẩm Chi Hủ thấy vậy đã nhanh chóng được hiểu vấn đề, bèn nhẹ nhàng bế hai đứa con đang ngủ say lên.

Có lẽ hai bé con cảm nhận được cha đang bế chúng, cho nên dù rời khỏi mẹ cũng không có tỉnh dậy.

Lúc này Kiều Nghệ mới thở ra một ngụm khí đục, hơi nâng người lên, sau đó chậm rãi thưởng thức sữa dê ngọt ngào do Người đẹp ốm yếu chuẩn bị cho cô.

Khóe mắt phát hiện hổ mẹ đang nhìn mình, cô vô thức đẩy chiếc bát về phía hổ mẹ.

Hổ mẹ chú ý tới hành vi của cô, lắc đầu tỏ ý không uống, đứng dậy đi về phía Thẩm Chi Hủ, nhìn bé con với đôi mắt khép hờ.

Thẩm Chi Hủ thấy thế thì cười khẽ, đặt bé con lên chiếc đệm mềm mại để nó có thể nhìn hai đứa nhỏ rõ hơn.

Hổ mẹ rất hài lòng với hành động của Thẩm Chi Hủ, nó nhìn nhóc con còn đang uống sữa dê, lại nhìn hai bé con đang ngủ say sưa trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác gọi là thỏa mãn.

***

"Ngao ngao…"

Kiều Nghệ bị tiếng Ngao Ngao nhỏ nhẹ đánh thức, còn chưa kịp định thần thì đã cảm nhận được hai quả cầu âm ấm mềm mại áp vào bụng mình, sau đó bụng cô căng cứng, làm cho đầu óc vốn đang mơ mơ màng màng bất chợt tỉnh táo.

Lúc này Kiều Nghệ rốt cuộc cũng tỉnh, quay đầu nhìn lại, hóa ra là hai nhóc con đang đánh chén bữa tối một cách ngon lành.

"Em dậy rồi?"

Kiều Nghe theo tiếng Người đẹp ốm yếu mà nhìn lại, thấy anh mặc quần áo ở nhà khoanh chân ngồi bên cạnh cô, trên tay còn cầm một quyển sách. Cô nhìn kỹ một chút, là sách “Làm thế nào để nuôi hổ cho tốt.”

Phụt…

Nếu không phải đang ở thân hổ, có lẽ bây giờ Kiều Nghệ đã cười ra tiếng rồi.

Sao anh ấy lại đáng yêu thế nhỉ?

Kiều Nghệ giơ móng vuốt lên ngoắc Người đẹp ốm yếu, ý bảo anh lại đây.

"Sao vậy?" Thẩm Chi Hủ đặt sách xuống rồi dịch qua phía Kiều Nghệ, vừa mới ngồi vững thì đùi đã nặng trĩu, là cô gác đầu lên đùi anh. Anh khẽ cười, thuận tay vuốt vuốt đầu cô: "Em đói chưa?"

Tai Kiều Nghệ giật giật, tiện thể lắc lắc đầu, ý nói là bây giờ mình chưa đói.

"Đó là sao vậy?"

Kiều Nghệ ngước mắt nhìn anh. Thẩm Chi Hủ hiểu ý, bèn lấy từ trong không gian ra một cái notebook, để kế bên chân cô.

Ừm, không tệ.

Kiều Nghệ hài lòng liếc mắt nhìn anh, sau khi anh phát hiện bèn đưa tay nắm tay lên môi cười khẽ.

Cô cũng lười quan tâm anh đang nghĩ gì, duỗi móng vuốt sắc nhọn ra gõ gõ mấy chữ trên notebook

[Cuốn sách này ở đâu ra vậy?]

"Trong thư viện đại học ở thành phố Lang."

Kiều Nghệ nghệch ra một lúc.

[Đừng nói với em là anh đã dọn sạch thư viện của người ta rồi nhé…]

Cô nghe Tạ Vân Nhã nói, thư viện lớn nhất ở thành phố Lang chính là thư viện của đại học thành phố Lang, số lượng sách kia...

“Ừm.” Thẩm Chi Hủ không cảm nhận được sự sợ hãi của Kiều Nghệ, mà còn sờ sờ cằm nói tiếp: “Biết đâu sẽ có lúc dùng được.”

Nói xong, mắt anh hơi cụp xuống và tối đi khi nghĩ tới mấy lời mình nói với Cố Hựu Kỳ hôm nay.

[Diện tích không gian của anh lại tăng lên rồi à?]

Bây giờ Người đẹp ốm yếu đã đạt đỉnh của cấp 11, chỉ còn cách cấp 12 một chút, e là cả thời tận thế này cũng không có ai có thể theo kịp anh.

Thẩm Chi Hủ khẽ ừ một tiếng.

"Em có muốn gì không? Mấy ngày nữa anh đến căn cứ Hoài Long xem xem."

Kiều Nghệ lắc lắc đầu.

[Không muốn gì hết.]

Mới vừa gõ mấy chữ này, Kiều Nghệ đột nhiên cảm thấy bụng mình không có chút động tĩnh nào, vừa quay đầu lại thì thấy hai bé con đã ăn no nê nhưng vẫn nằm dí trên bụng cô, hai móng chân nhỏ trái phải trông rất rắn chắc ấn vào “món ngon” của chúng.

Cô cũng vui vẻ thêm chút, không nhớ hồi nhỏ mình có giữ lấy thức ăn như vậy không, nhưng bộ dáng hai nhóc hổ con như thế này trông thật đáng yêu.

Kiều Nghệ nghiêng đầu qua, vươn cái lưỡi đầy đặn ra l.i.ế.m chúng nó.

Lại không kiểm soát được sức lực của mình, nên hai nhóc hổ con đã bị cô l.i.ế.m đến mức ngã ngửa trên tấm đệm mềm mại, nằm dài ra, cổ họng chúng còn phát ra mấy tiếng kêu đầy mùi sữa.

Kiều Nghệ: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-419.html.]

Cô áy náy rụt lưỡi lại, cũng không dám nhìn Người đẹp ốm yếu ở bên cạnh.

Sau khi hai nhóc con bị l.i.ế.m ngã ngửa ra, chúng lại bắt đầu "grao grao" ré lên, có lẽ do chúng còn nhỏ, nên theo bản năng mà cảm thấy thiếu an toàn với môi trường bên ngoài, cái mũi nho nhỏ của chúng giật giật, bò về nơi mà chúng cảm thấy an toàn và thân thuộc nhất.

Vừa bò, cái đuôi ngắn ngủn đáng yêu của chúng vừa lắc lư nhẹ theo bước đi.

Trông rất dễ thương.

Hai mắt Kiều Nghệ lấp lánh như muốn hóa thành sao, khi nhìn hai nhóc con nhỏ của mình.

Thẩm Chi Hủ ở bên cạnh dù bận vẫn ung dung quan sát, như thể nhìn thấu được hai nhóc con khi còn nhỏ đáng yêu đến nhường nào.

"Ngao Ngao, lúc nhỏ em cũng vậy sao?"

Kiều Nghệ nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt hổ màu xanh lam nhạt ngấn nước đầy vẻ bối rối.

[Em không biết.]

Lúc mới sinh ra, cô còn đang đắm chìm trong nỗi bàng hoàng là mình đã xuyên qua, mắt còn chưa mở, cả con hổ đều ngơ ngác, thì làm sao nhớ được lúc đó mình trông như thế nào.

Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ chợt nhớ tới một vấn đề.

[Người đẹp ốm yếu!]

“Hửm?”

[Anh nói xem mắt của nhóc con mở rõ thì sẽ có màu gì đây?]

Trước đó Kiều Nghệ cũng có hỏi hổ mẹ, trước khi hổ cha bị cảm nhiễm biến thành zombie, đôi mắt của nó có màu xanh lam nhạt giống như của họ, mà các vằn trên người cô nhạt như vậy cũng là do gen của hổ cha.

Nghĩ đến vằn, cô nhìn qua hai nhóc con toàn thân trắng như tuyết.

Ừm, tới lượt cô là hết mực rồi thì phải...

“Màu lam?” Thẩm Chi Hủ bị hỏi tới nỗi nghẹn hong, do dự một lát mới ngập ngừng hỏi ra.

[Có thể có màu đen không?]

Hai nhóc con này cũng có vốn của Người đẹp ốm yếu mà, hẳn là phải thừa hưởng một ít đặc tính của anh mới đúng chứ?

“Đến lúc đó sẽ biết.” Thẩm Chi Hủ sờ sờ tai cô.

[Ừm.]

[Chừng mười ngày nữa.]

[Em mong quá]

[Còn anh thì sao, Người đẹp ốm yếu?]

“Anh cũng vậy.” Mắt Thẩm Chi Hủ hiện lên tia dịu dàng khi nhìn nhóc con đã bò lại bụng Kiều Nghệ, ngoan ngoãn ngủ đi.

Kiều Nghệ tỉnh táo lại sau một hồi ngơ ngác, cô phát hiện sự lạnh lẽo trong xương tủy của Người đẹp ốm yếu đã dần nhạt đi, đây đúng là một hiện tượng tốt.

……

Nháy mắt bảy ngày đã qua đi.

Ngoại trừ việc chưa mở mắt ra, hai nhóc con ngày nào cũng như ngày nấy, thân hình vốn gầy gò của chúng cũng dần mũm mĩm lên, trông càng đáng yêu hơn.

Việc Kiều Nghệ thích nhất mỗi ngày là l.i.ế.m chúng và nhìn chúng ngã ngửa xuống đất, sau đó lại rên rỉ bò về, không phải nói là cô vui sướng đến nhường nào.

Sau khi nhìn thấy hổ mẹ, hiếm khi nó không tỏ ra chán ghét, có lẽ là lúc cô còn nhỏ cũng đã trải qua chuyện này.

"Nhóc con, con sắp mở mắt sao?"

Hôm nay, Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đi tới nhìn nhóc con, thấy hổ cha ở bên cạnh đang như hổ rình mồi, anh ta đành phải rụt lại bàn tay đang chuẩn bị ngo ngoe rục rịch của mình, ngước mắt lên hỏi Kiều Nghệ.

Kiều Nghệ gật đầu và gõ nguệch ngoạc mấy chữ lên notebook.

[Sắp rồi.]

Gõ xong, cô nhìn qua hổ mẹ.

[Mama, lúc trước bao lâu con mới mở mắt vậy?]

Cô hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.

Lúc chưa mở mắt, cô không thể nào phân biệt được thời gian của thế giới bên ngoài.

Hổ mẹ gõ một số 9.

“Chín ngày?” Lông mày Sở Thiên khẽ nhúc nhích: “Nhóc con ra đời được bảy ngày rồi, xem ra trong hai ngày nữa sẽ mở mắt thôi.”

Thời gian này họ đều ở thôn Đường Hà, có khả năng sẽ ở lại một hoặc hai tháng.

Kiều Nghệ gật gật đầu, quay qua nhìn nhóc con lại bắt đầu ăn, cô lại càng mong chờ ngày đó hơn.

"À mà, hai người đã đặt tên cho hai nhóc con chưa?" Đột nhiên Cố Hựu Kỳ nhớ tới chuyện này.

Cái đuôi của Kiều Nghệ đang lắc lư bỗng đứng lại giữa không trung, cô đưa mắt tìm kiếm sự giúp đỡ của Người đẹp ốm yếu vẫn im lặng nãy giờ.

Nhận được ánh mắt của cô, Thẩm Chi Hủ vô thức đứng thẳng lưng lên.

"Chưa có."

Nếu Cố Hựu Kỳ không nói, thì thật ra anh cũng đã quên mất chuyện này.

Nhớ lại lúc trước mình đã nuôi Ngao Ngao lâu như vậy, cũng nhờ có Cao Hoằng Khải nhắc nhở, anh mới nghĩ đến việc đặt tên cho Ngao Ngao, Thẩm Chi Hủ xoa xoa cái trán có lẽ có mồ hôi lạnh.

"Ngao Ngao, em có ý kiến

gì hay không?"

Thẩm Chi Hủ lại ném câu hỏi này cho Kiều Nghệ.

Nếu cô có thì còn hỏi anh làm gì?

Cô là người không giỏi đặt tên!

À rồi, chắc Người đẹp ốm yếu cũng vậy.

Nếu không cũng đã không đặt cho cô ấy cái tên “Ngao Ngao” này.

Nếu lúc đó mình không phản đối thì bây giờ tên cô là "Ô Ô" đúng không?

Nghĩ tới đây, Kiều Nghệ đã trợn trắng mắt nhìn người nào đó.

Thẩm Chi Hủ ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Còn chưa nghĩ được cái nào, đợi nhóc con mở mắt rồi tính sau…”

Cố Hựu Kỳ cùng Sở Thiên nhìn nhau, ai nấy cũng nhìn thấy sự bất lực trong mắt đối phương.

Đến ngày thứ mười hai nhóc con đã mở mắt ra, bởi vì vừa mới mở mắt, đôi mắt của chúng bị che phủ bởi một lớp tròng mắt màu xanh thẫm, không thể nhìn rõ màu mắt.

Dù vậy cũng không làm giảm đi sự phấn khích của Kiều Nghệ, bởi vì hai nhóc con quá đáng yêu, đôi mắt được bao phủ bởi tròng đen xanh thẫm giống như biển sâu, toát lên một cảm giác bí ẩn đầy lôi cuốn.

"Đẹp thật."

Cố Hựu Kỳ nhìn ngắm nhóc con một hồi lâu, nhịn không được nói.

Sở Thiên ở bên cạnh anh ta cũng gật đầu phụ họa.

Hai nhóc con sau khi mở mắt ra thì càng hoạt bát hơn, lúc này chúng nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, tò mò ngắm nghía thế giới xa lạ này.

Sau khi nghe thấy tiếng, Cố Hựu Kỳ vô thức nhìn sang, nhìn thấy một sinh vật to lớn như vậy, nhóc con có màu vằn nhạt hơi sợ hãi mà lui lại một bước, kết quả đã đụng vào cô em gái trắng như tuyết ở phía sau, rầm một cái ngã vào người Kiều Nghệ rồi vùng vẫy một hồi cũng không buồn bò dậy.

Loading...