Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 418
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:18:01
Lượt xem: 133
Thẩm Chi Hủ vẫn luôn chú ý tới cô, thấy hơi thở dồn dập thì hỏi: “Em muốn sinh rồi à?”
Kiều Nghệ gật đầu, chịu đựng sự đau đớn và co rút ở bên dưới cơ thể, từ từ đi tới phòng sinh.
Hổ mẹ nằm ở dưới tầng phơi nắng, khi phát hiện ra thì lập tức đứng dậy nhanh chóng chạy lên tầng hai.
Cố Hựu Kỳ đang tán phét với Sở Thiên, anh ta đang định nói gì đó thì ngừng lại, sau đó đổi chủ đề: “Sao vậy Đại Bạch?”
Mấy ngày nay Sở Thiên cũng đang tìm hiểu kiến thức liên quan tới việc mang thai của hổ, đột nhiên nghĩ tới việc Kiều Nghệ mang thai đã hơn một trăm ngày, chắc hẳn sắp sinh rồi.
“Không phải Tiểu Nghệ sắp…”
Hô hấp của hai người hơi chậm lại, sau khi nhìn nhau thì đều leo lên tầng.
Cây non mini đã leo lên trước bọn họ.
Khi lên tới nơi hai người dừng lại ở trước cửa, chứ không mạnh dạn đi thẳng vào giống như hổ mẹ.
Cố Hựu Kỳ nhìn thấy Tạ Vân Nhã đi ra thì hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi: “Vân Nhã, Tiểu Nghệ sắp sinh rồi sao?”
“Đúng!” Đây là lần đầu tiên Tạ Vân Nhã trải qua những chuyện này nên có hơi kích động, lúc đầu chân tay còn luống cuống, nhưng khi thấy Thẩm Chi Hủ mặc dù lo lắng vẫn sắp xếp mọi thứ đâu ra đó thì cô ấy cũng dần dần bình tĩnh.
“Mọi người đừng đi vào, tôi sợ Tiểu Nghệ không quen.”
Bị nhiều người vây xem mình sinh con như vậy, cho dù là cô ấy thì cũng cảm thấy không quen chứ đừng nói tới Kiều nghệ được Thẩm Chi Hủ nâng niu trong lòng bàn tay.
“Chúng tôi biết rồi.”
“Chúng tôi ở ngay ngoài cửa.”
Tạ Vân Nhã “Ừ ừ” hai tiếng rồi quay trở về phòng ngủ.
Bên ngoài phòng sinh nhỏ, Thẩm Chi Hủ ngồi ở trên sàn nhà, nhìn ánh mắt tràn đầy đau đớn của Kiều Nghệ, đôi mắt đen không gợn sóng sâu như giếng cổ giờ tràn đầy lo lắng.
“Ngao Ngao, em đừng sợ, có anh ở đây.”
Anh cứ lặp đi lặp lại câu này.
Kiều Nghệ không có thời gian để quan tâm tới anh, chỉ cảm thấy cho dù là người hay hổ thì sinh con cũng vô cùng đau đớn. Thân dưới co rút nhanh chóng, đang không ngừng đẩy thai nhi ở bên trong bụng ra.
Ước chừng khoảng năm phút, Thẩm Chi Hủ đang lo lắng nhìn cô thì thấy có thứ gì đó chui ra, nhìn kỹ thì là đầu của một nhóc hổ con!
Một nửa cái đầu đã chui ra ngoài!
“Ngao Ngao cố gắng lên, sắp ra rồi!”
Đôi mắt của Kiều Nghệ bởi vì cơn đau làm cho tan ra có hơi sáng lên, cô nín thở dùng sức, một nhóc hổ con dài khoảng mười centimet được bao bọc trong bọc nhau thai chui ra ngoài. Trong khoảnh khắc này, Kiều Nghệ chỉ cảm thấy trong lòng thả lỏng hơn một chút, ngẩng đầu lên rồi lại nằm xuống đất thở hổn hển.
Lúc hổ con chui ra ngoài, Thẩm Chi Hủ và hổ mẹ đều sửng sốt.
Vẫn là Tạ Vân Nhã kịp thời phản ứng lại, vội vàng nói: “Mau chóng lau sạch dịch thai ở trên người hổ con đi!”
Thẩm Chi Hủ tỉnh táo lại, lập tức đeo bao tay ôm lấy hổ con to bằng lòng bàn tay mình, dùng vải sạch mềm lau dịch thai ở trên người hổ con.
Đây là nhóc con của anh và Ngao Ngao…
Vào giờ phút này, trong n.g.ự.c anh tràn đầy một một dòng cảm xúc khó có thể diễn tả được.
Kiều Nghệ chưa thả lỏng được bao lâu, thì cơn co rút thứ hai đã ấp tới, có lẽ là có kinh nghiệm hơn, nên lần này hổ con ra ngoài rất nhanh.
Sau khi sinh xong, Kiều Nghệ có hơi mất sức nên nằm yên một chỗ.
Thẩm Chi Hủ cẩn thận đặt hai nhóc con đã lau sạch dịch thai tới trước mặt Kiều Nghệ.
“Ngao Ngao, em nhìn xem…”
Kiều Nghệ hơi mở mắt ra, nhìn thấy hổ con chỉ bé xíu bằng móng vuốt của cô, lông trên người còn hơi ướt át, mắt cũng chưa mở, song lại cất tiếng kêu trong trẻo, trông rất đáng yêu khiến trái tim cô tan chảy.
Cô nhìn hai nhóc hổ con bằng ánh mắt dịu dàng, nhớ tới hồi cô còn nhỏ, hổ mẹ thường l.i.ế.m liếm lông cô. Cô thò cái đầu lớn của mình tới học hổ mẹ, thè cái lưỡi dày của mình từ từ l.i.ế.m người hổ con.
Hổ mẹ đứng ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Sau khi l.i.ế.m cả hai con một lần, Kiều Nghệ mới nghiêm túc nhìn vào bộ dạng của chúng.
Hai con hổ con chỉ dài khoảng mười centimet, lông trên người còn rất mềm, các sọc ngang trên người cũng khác nhau.
Lấy con bên trái làm ví dụ, nó có nền trắng và các sọc ngang trên thân nó rất nhạt, thậm chí còn nhạt hơn sọc ngang trên người cô nhưng ít ra vẫn có.
Con bên phải đã biến mất hoàn toàn, toàn thân đều là màu trắng, nếu không nhìn kĩ còn tưởng đây là một con mèo con trắng muốt.
Có lẽ nhìn thấy sự mới lạ trong mắt cô, Thẩm Chi Hủ chậm rãi nói, trong giọng nói mang theo nụ cười nhạt: "Ngao Ngao, bên trái là anh trai, bên phải là em gái."
Đồng tử của Kiều Nghệ hơi co lại.
"Gru gru…" Một trai một gái? Em sinh long phượng thai á!
Vì phấn khích nên chóp đuôi của cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên chiếc đệm mềm mại.
Thẩm Chi Hủ nói tiếp: “Nhìn lông trên người chúng nó xem, có vẻ khi sinh ra không đen nhỉ?”
Kiều Nghệ: "..."
Câm miệng, anh không nói không ai nói anh câm đâu!
Cô trợn mắt liếc Người đẹp ốm yếu, đang định nhìn kỹ mấy đứa con nhỏ của mình thì hai bé đã ngẩng đầu non nớt ré lên. Chúng tuy chưa mở mắt nhưng hình như đã ngửi thấy mùi gì đó, bèn giật giật cái đuôi ngắn ngủn trườn xuống dưới người cô, dụi mũi vào bụng cô tìm kiếm thứ gì đó. Chỉ trong chốc lát, hai nhóc con đã tìm được thứ mà chúng muốn, lập tức mở miệng ra và mút lấy mút để, còn giơ móng vuốt nho nhỏ giơ lên “bảo vệ thức ăn” của mình.
Đại khái là bởi vì chưa từng trải qua chuyện như vậy, nên thân thể Kiều Nghệ hơi cứng đờ.
Có lẽ cảm nhận được sự khó chịu của cô, Thẩm Chi Hủ ngẩng đầu lên sờ đầu cô.
"Ngao Ngao, em thấy mệt sao, có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Kiều Nghệ lắc đầu, lúc sinh bé con quả thật rất đau đớn, có điều sau khi sinh đã cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Bây giờ cô không muốn nghỉ ngơi, trong người tràn đầy cảm giác sảng khoái muốn nhìn bé con thật kỹ.
Chỉ là…
"Gru gru…" Người đẹp ốm yếu ơi, em muốn uống sữa dê...
Hừm, cô phải ăn thật ngon, như vậy nhóc con mới có thể được ăn no.
“Cái gì?” Thẩm Chi Hủ hơi sửng sốt.
Chóp đuôi Kiều Nghệ vỗ nhẹ lên tấm đệm bên dưới người cô, sau đó cô dùng móng tay nhẹ nhàng viết ra hai chữ.
[Sữa dê.]
Họ ở thôn Đường Hà hơn một năm, không chỉ trồng trọt, mà Người đẹp ốm yếu và cây non mini còn cùng nhau xây dựng một trang trại chăn nuôi nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-418.html.]
Hiện tại, trong trang trại chăn nuôi của họ không chỉ có gà, bò, thỏ, mà ngay cả dê cũng có. Hơn nữa đa số bọn chúng đều đã biến dị ở cấp 1 hoặc 2, không cần dùng cấp bậc trấn áp, tất cả vẫn thành thành thật thật ở trong trang trại chăn nuôi.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy lập tức gật đầu..
“Anh biết rồi, bây giờ anh sẽ đi lấy sữa dê.”
Nói xong, Thẩm Chi Hủ lại sờ đầu cô, dưới ánh nhìn chăm chú của hổ mẹ và Tạ Vân Nhã, anh cúi đầu hôn lên chóp mũi cô: “Ngao Ngao, em vất vả rồi.”
Giọng anh trầm thấp và dễ nghe hơn bao giờ hết.
Khuôn mặt to đầy lông của Kiều Nghệ không khỏi đỏ mặt, không dám nhìn hổ mẹ và những người khác ở bên kia, cô hơi ngẩng đầu lên, dùng chiếc lưỡi gai của mình l.i.ế.m khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết kia.
Cuối cùng, cô xấu hổ vùi mặt vào đôi móng vuốt to lớn của mình, không nói gì cũng không ngẩng lên.
Thẩm Chi Hủ cười khẽ một tiếng vui vẻ trong cổ họng, sau đó anh đứng dậy liếc nhìn hổ mẹ và Tạ Vân Nhã.
"Tôi đi lấy sữa dê, Ngao Ngao ở đây xin nhờ mọi người chăm sóc."
Tạ Vân Nhã vội vàng gật đầu.
Hổ mẹ đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh “cháu ngoại” của mình, nhìn những nhóc con vừa mới ra lò.
Kiều Nghệ nghe thấy tiếng động, lén mở mắt ra thì thấy là hổ mẹ đang tò mò nhìn bé con của cô, râu mép trên môi khẽ run lên.
"Gru gru…” Mẹ ơi, mẹ được làm bà ngoại rồi!
Hổ mẹ ngẩng đầu liếc nhìn nhóc con của nó, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì, nhưng đôi mắt hổ lam nhạt tương tự như nhóc con lại tràn đầy màu sắc mềm mại. Nó nghiêng cái đầu to tới, l.i.ế.m liếm trán cô bằng cái lưỡi dày của mình.
Kiều Nghệ không từ chối cái l.i.ế.m láp của hổ mẹ, tiếp tục kêu gru gru.
“Gru gru…” Mẹ ơi, hồi nhỏ con có dễ thương như chúng nó không?
Hổ mẹ nghiêm túc l.i.ế.m láp, không đáp lại cô.
Kiều Nghệ không quan tâm, tiếp tục kêu gru gru, hệt như một con hổ trắng lắm lời.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, mới yên tâm rời đi.
Cánh cửa vừa mở ra, hổ cha vẫn luôn canh chừng đợi ở cửa liền chen vào.
Cây non thấy vậy bèn lén liếc xem vẻ mặt của thần chết, nhìn anh dường như tâm tình rất tốt, sau khi suy nghĩ một chút thì cũng mạnh dạn đi vào.
Thấy mình không bị cản trở, bước chân của nó lập tức nhanh hơn.
Khóe mắt Thẩm Chi Hủ khẽ giật giật, có điều anh không quan tâm mà ngước mắt lên nhìn Cố Hựu Kỳ và hai người ở cửa.
"Tiểu Nghệ thế nào rồi?" Sở Thiên dò hỏi.
"Vẫn ổn."
Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Sinh được bao nhiêu nhóc con?"
“Hai đứa.” Nghĩ tới hai đứa bé không lớn hơn lòng bàn tay mình, đuôi mày khóe mắt của Thẩm Chi Hủ đều hiện lên nét dịu dàng.
"Chúng tôi có thể vào xem Tiểu Nghệ được không?"
Vừa nghe nói là hai bé con, Cố Hựu Kỳ cảm nhận được hai tay mình đang ngo ngoe rục rịch.
Không thể động tới mẹ con Kiều Nghệ, chẳng lẽ đến hai đứa nhóc mới sinh cũng không thể động tới sao?
Hơn nữa, tính tình của Kiều Nghệ cũng không lạnh lùng như Đại Bạch, hẳn có thể cho bọn họ sờ sờ hai bé con mới sinh đúng không?
Càng nghĩ, Cố Hựu Kỳ càng hưng phấn.
Sở Thiên rất ít khi cùng suy nghĩ với anh ta cũng nghĩ tới chuyện này, có chút mong đợi nhìn Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ lần này thế mà lại không keo kiệt, gật đầu nói: “Được, nhưng nếu Ngao Ngao không vui thì hai người phải ra ngoài.”
"Tôi biết rồi mà."
Cố Hựu Kỳ liên tục gật đầu.
Ai mà không biết Kiều Nghệ là người được Thẩm Chi Hủ để ở đầu quả tim, chọc ai cũng được chỉ là đều sẽ không chọc cô!
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, nói đi lấy sữa dê cho Kiều Nghệ, sau đó liền bỏ đi.
Cố Hựu Kỳ cùng Sở Thiên nhìn nhau, đồng thời đi vào phòng.
Bọn họ vừa bước vào đã thấy cây non mini ngồi xổm trên mặt đất, đang nhìn hai bé hổ con vẫn còn b.ú với vẻ tò mò.
Hổ mẹ thì ngồi cạnh Kiều Nghệ, sau lưng là hổ cha sát rạt.
Hổ cha cũng tò mò nhìn đám nhóc con, cũng rất muốn chạm vào chúng. Song nó nhìn chúng bé xíu xiu như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ vụn, bèn đè nén ý định này.”
"Hổ trắng nhỏ, tôi có thể chạm vào bọn nó được không?"
Cây non mini không hề lo lắng giống như hổ cha. Nó càng nhìn chúng càng thấy thích, muốn đưa tay ra chạm vào.
Kiều Nghệ nghe xong gật đầu.
Đôi mắt của cây non mini chợt sáng lên, nó vừa đưa tay ra lại sợ sẽ làm tổn thương bé hổ trắng nhỏ, vì vậy chỉ dám duỗi một ngón tay ra, đụng nhẹ vào bé hổ con có sọc ngang nhạt trên nền trắng.
Dù vậy, cây non mini vẫn rất vui vẻ, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của nó chợt nở một nụ cười rạng rỡ.
"A! Tôi chạm vào được rồi nè!"
Đôi mắt của Cố Hựu Kỳ đỏ lên vì ghen tị.
Anh ta đến chỗ cây non mini, ngồi xổm xuống, háo hức nhìn Kiều Nghệ.
"Tiểu Nghệ, anh có thể sờ được không?"
Anh ta nở nụ cười, trông cực kỳ giống chó săn.
Kiều Nghệ quả thực không thể ngoảnh mặt làm ngơ, ngay lúc cô vừa định đồng ý thì hổ cha đi tới đẩy Cố Hựu Kỳ ra, còn rất mất kiên nhẫn gầm lên.
"Rống rống…” Tên thú chân xấu xí kia, tránh xa ra một chút coi! Bổn hổ đây còn chưa được sờ qua bé con của hổ con đâu đấy!
Cố Hựu Kỳ: "..."
Anh ta hít một hơi thật sâu và tự nhủ không được tranh cãi với hổ cha, nhưng...
A a a, ánh mắt chán ghét đó của nó thật sự khiến người ta tức giận!
Sở Thiên nhìn cảnh này, trong lòng thầm vui mừng vì mình không liều lĩnh như Cố Hựu Kỳ, nhìn người duy nhất trong phòng có thể nói chuyện, hỏi: “Cô Tạ, trong hai nhóc con đứa nào là lớn thế?”
Tạ Vân Nhã trả lời: "Bé có sọc ngang nhạt là anh trai, còn bé thuần trắng là em gái."