Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 417
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:17:42
Lượt xem: 125
Thẩm Chi Hủ có hơi sửng sốt.
Nói thật, anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này, chỉ cần là con do Ngao Ngao sinh ra cho dù là quái vật anh cũng sẽ thích. Trong khoảng thời gian này, anh đã nghiêm túc học tập, cũng không muốn cô lo lắng sợ hãi.
“Tại sao anh không trả lời? Vấn đề này rất khó trả lời sao?” Kiều Nghệ đợi một lúc lâu nhưng không nhận được câu trả lời của anh, nên có hơi mất hứng.
“Không.” Thẩm Chi Hủ lắc đầu, đẩy lùi ghế làm việc lại gần giường bệnh, cúi đầu hôn lên đôi môi khô khốc của cô: “Chỉ cần là con do Ngao Ngao sinh ra, anh đều thích.”
“Quái vật anh cũng thích à?”
“Đó cũng chính là con quái vật nhỏ của anh và Ngao Ngao.”
Lời nói này của Thẩm Chi Hủ rõ ràng là để lấy lòng Kiều Nghệ, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, mạnh dạn hôn anh.
Lúc đầu Thẩm Chi Hủ có hơi sửng sốt, rất nhanh đã đổi khách thành chủ.
Nụ hôn dịu dàng ướt át khiến hai người thả lỏng hơn, Thẩm Chi Hủ hơi lùi người ra xa, nhẹ thở hổn hển hồi phục hô hấp.
“Em ngoan ngoãn nằm xuống để anh kiểm tra tình hình của con.”
Vừa hôn xong, cánh môi Kiều Nghệ vẫn còn hồng hồng, cô trở nên ngoan ngoãn hơn, khẽ ừm một tiếng rồi nằm im.
Thẩm Chi Hủ nín thở chăm chú nhìn màn hình, chân mày lúc đầu vô thức nhíu chặt, sau đó nhìn hình ảnh hiển thị trên màn hình thì từ từ giãn ra.
“Thế nào rồi?” Kiều Nghệ bắt đầu cảm thấy hồi hộp.
Thẩm Chi Hủ mỉm cười nhìn cô: “Ngao Ngao có muốn đoán thử không?”
“…” Kiều Nghệ hít một hơi thật sâu: “Có phải tối nay anh lại muốn ngủ ở ghế sô pha không?”
Thẩm Chi Hủ nghe thấy cô nói như vậy thì cũng không dám cười nữa: “Là hổ con.”
“Hai chân của nhóc hổ con này rất khỏe mạnh.” Thẩm Chi Hủ nói xong thì vui vẻ chỉ về phía màn hình cho Kiều Nghệ xem: “Em nhìn này, đây là đầu, đây là mắt, đây là miệng.”
Kiều Nghệ ngơ ngác nhìn màn hình, nhưng một lúc lâu vẫn không thể nhận ra thứ “đen thùi lùi” kia là mắt và miệng.
Một lúc sau, Kiều Nghệ quyết định bỏ cuộc: “Chắc chắn là hổ con chứ?”
“Chắc chắn.” Thẩm Chi Hủ nghiêm túc xem lại một lần nữa: “Ừm, dựa theo tình hình phát triển của thai nhi, chúng chắc mới được bốn sáu bốn bảy ngày.”
“Oa, đó không phải là một tháng rưỡi à?”
“Ừm, thời gian mang thai của hổ kéo dài ba tới bốn tháng, thời gian sinh nở cơ bản là từ 100 đến 110 ngày.” Thẩm Chi Hủ ngừng lại một lát, nhìn về phía đôi mắt hơi mở lớn của Kiều Nghệ: “Cho nên còn hơn năm mươi này nữa, Ngao Ngao sẽ sinh.”
Kiều Nghệ nghe xong thì cảm thấy choáng váng: “Nhanh, nhanh quá…”
Nhưng nói thật, làm hổ thật tốt, không cần phải trải qua mười tháng mang thai.
“Ừm, trong khoảng thời gian này em cần phải nghỉ ngơi thật tốt, biết không?”
Kiều Nghệ gật đầu giống như gà con mổ thóc.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, trong lòng cũng mềm nhũn, anh lau sạch gel siêu âm ở trên bụng rồi đỡ cô xuống giường.
“Chúng ta về thôi?”
“Ừm, em nghe thấy tiếng của đám Cố Hựu Kỳ ở bên ngoài cửa.”
Lúc này Thẩm Chi Hủ mới nhớ tới hai người mà anh đã hoàn toàn bỏ quên, anh ồ một tiếng rồi cẩn thận đỡ cô ra khỏi phòng khám.
Kiều Nghệ mỉm cười bất lực: “Em không có yếu ớt như vậy, lúc mẹ mang thai em vẫn còn đi săn bắt đó!”
Môi mỏng của Thẩm Chi Hủ khẽ mím lại, làm thế nào cũng không chịu nghe lời cô.
Kiều Nghệ không còn cách nào khác, đành phải nghe lời anh.
Vừa mở cửa phòng khám bệnh ra, bọn họ đã thấy Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đã đứng đợi ở bên ngoài khá lâu rồi.
Khoảnh khắc khi bọn họ nhìn thấy Kiều Nghệ, thì ánh mắt đều đổ dồn vào bụng của cô.
Thẩm Chi Hủ không thích cái nhìn của bọn họ, bá đạo chặn trước mặt Kiều Nghệ.
Sở Thiên: “…”
Cố Hựu Kỳ: “…”
Bọn họ chỉ nhìn một chút, không đến mức như vậy chứ?
Sở Thiên khẽ ho một tiếng: “Sao vậy?
Thẩm Chi Hủ hờ hững gật đầu.
“Đứa trẻ là người hay hổ con?”
Cây non mini cũng đi theo bọn họ, vào lúc này đánh bạo kéo vạt áo của thần chết.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên cũng vểnh lỗ tai lên nghe.
“Là hổ con.”
Hổ mẹ lười biếng ở bên cạnh lắng nghe, đôi mắt màu làm nhạt thoáng hiện lên vẻ vui mừng, nó từ từ đi tới, dùng chóp đuôi nhẹ nhàng quét một vòng trên cái bụng bằng phẳng của cô.
“Khụ khụ khụ…”
Hai tiếng ho khan của Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đồng thời vang lên.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khiếp sợ ở trong mắt đối phương.
Thẩm Chi Hủ cau này, muốn nói điều gì đó, Kiều Nghệ ở trong n.g.ự.c đã kéo vạt áo của anh, nhỏ giọng nói mục đích tới đây của hai người.
Anh nghe xong thì suy tư mấy giây, nói: “Lần này tôi và Ngao Ngao không thể đi thành phố Tinh La được.”
Đây là lần đầu tiên Ngao Ngao mang thai, nên anh muốn chắc chắn, anh không thể đưa cô đến một nơi nguy hiểm như thế được.
Không đợi hai người Cố Hựu Kỳ lên tiếng, Thẩm Chi Hủ nhìn về phía đám hổ trắng lớn: “Mọi người có muốn đi không? Zombie cấp 9, chiến đấu một trận nói không chừng có thể đột phá.”
Cây non mini có hơi động tâm, hổ mẹ cũng động tâm giống vậy, song nó lắc đầu, ánh mắt dừng lại ở trên bụng nhóc con.
Nó không muốn bỏ lỡ lần sinh nở của nhóc con.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, hỏi Cố Hựu Kỳ: “Nhiệm vụ lần này tiến hành trong thời gian bao lâu?”
“Nhanh thì nửa tháng, lâu thì một tháng.”
Thẩm Chi Hủ gật đầu, nói với hổ trắng lớn: “Còn hơn năm mươi ngày nữa mới tới thời gian sinh nở của Ngao Ngao, nếu tốc độ của mọi người nhanh thì sẽ về kịp.”
Thấy hổ mẹ có vẻ thích thú, Kiều Nghệ cũng khuyên hổ mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-417.html.]
Hổ mẹ nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng đồng ý, cây non mini cũng vui vẻ đồng ý, chưa kể tớ việc hổ cha luôn đứng ở đằng sau hổ mẹ mọi lúc.
Nhưng lần này hổ mẹ không cho hổ cha đi cùng, quyết liệt bắt nó ở lại.
Hổ cha có hơi ấm ức, bắt chước nhóc con grừ grừ làm nũng.
Nhưng mà hổ mẹ ý chí sắt đá, không cho hổ cha đi theo.
Vẫn là Kiều Nghệ không nhịn được nên đành phải nói với hổ cha rằng tình trạng của nó trước đây có thể gây náo loạn, sẽ làm người có dị năng chú ý tới, điều này gây bất lợi cho hổ mẹ thì hổ cha mới ngậm ngùi đồng ý ở lại.
...
Đám người Cố Hựu Kỳ trì hoãn không bao lâu, sau khi chắc chắn hổ mẹ và cây non mini sẽ đi thì sáng sớm hôm sau lập tức lên đường.
Khi máy bay trực thăng bay lên cao, Sở Thiên liếc mắt nhìn thấy ánh mắt của hổ trắng lớn vẫn còn nhìn xuống đất, suy nghĩ một lát thì máy móc an ủi: “Chúng ta sẽ sớm quay trở lại thôi.”
Tai của hổ mẹ rung rung, nhưng vẫn không nhìn sang.
“Có thể kịp trở về trước thời gian Kiều Nghệ sinh.”
Sở Thiên nói xong, tâm trạng vẫn cảm thấy rất tồi tệ.
Tiểu Nghệ mới trưởng thành không lâu mà đã mang thai rồi?
Quả nhiên Thẩm Chi Hủ chính là một tên cầm thú lòng dạ hiểm độc!
Lúc này, Thẩm Chi Hủ bị anh ta chửi thầm đột nhiên hắt xì một cái, thấy Kiều Nghệ nhìn sang anh xoa xoa mũi nói không có vấn đề gì.
Từng ngày từng ngày trôi qua, dưới sự chăm sóc của Thẩm Chi Hủ, khí sắc của Kiều Nghệ càng ngày càng tốt, làn da trắng hồng, nhìn thế nào cũng không giống như người mang thai. Điều này khiến Tạ Vân Nhã nhiều lần tới thăm Kiều Nghệ không khỏi hâm mộ, cô ấy còn âm thầm kéo tai Tiểu Hắc bắt nó đi theo Thẩm Chi Hủ học tập.
Khi Kiều Nghệ lộ bụng thì hổ mẹ và cây non mini cũng trở về.
Khoảnh khắc hổ cha ngửi được mùi hương quen thuộc của hổ mẹ, con hổ mang tâm trạng buồn bã trong một thời gian dài nay đột nhiên trở nên hưng phấn, vừa gầm lên vui sướng, vừa chạy nhanh về phía phát ra mùi hương nồng đậm của con cái.
Kiều Nghệ thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng, cô vừa định đi theo hổ cha để tìm hổ mẹ thì Người đẹp ốm yếu đi bên cạnh đã cẩn thận ôm lấy eo cô.
“Để anh đưa em đi.”
“Vâng.”
Thẩm Chi Hủ vừa nghĩ, anh và Kiều Nghệ đã tới trước mặt hổ mẹ trước cả hổ cha.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy hổ mẹ, Thẩm Chi Hủ nhạy bén phát hiện ra khí tức của nó đã thay đổi trở nên mạnh hơn, điều này chứng tỏ nó đã đột phá cấp 10 thành công!
“Mama!”
Kiều Nghệ không nhịn được ôm lấy cổ của hổ mẹ, nhẹ nhàng cọ cọ giống như làm nũng.
Thẩm Chi Hủ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cây non mini.
Mặc dù nó không đột phá, nhưng khí tức cấp 9 đỉnh phong của nó càng ngày càng vững chắc, chỉ cần một chút xíu nữa là có thể đột phá kết giới lên cấp 10.
Lại nhìn về phía Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên, hai người đều là cấp 9 sơ cấp, không khác gì lúc tới đây.
“Tình hình ở thành phố Tinh La thế nào rồi?”
Sở Thiên vốn dĩ muốn nói sơ qua tình hình ở đây, nhưng lại bị Cố Hựu Kỳ cướp lời: “Vua zombie cấp 9 ở thành phố Tinh La thức tỉnh dị năng hệ băng, khi chúng tôi tới những căn cứ khác đều đang quan sát, vẫn là Đại Bạch dũng mãnh phối hợp với Tiểu Thụ tiến vào trung tâm, cùng nhau chiến đấu với vua zombie hệ băng cấp 9 kia một trận.”
Cố Hựu Kỳ còn chưa nói xong, Thẩm Chi Hủ đã hiểu vì sao lần này hổ mẹ đột phá thuận lợi như vậy, là vì có tinh hạch hệ băng hỗ trợ.
“Nhưng tại sao mọi người lại về muộn như vậy?” Kiều Nghệ đứng lên, nhường chỗ cho hổ cha đến sau vẫn luôn mỏi mắt mong chờ hổ mẹ.
“Ừm, dù sao chúng tôi cũng tới thành phố Tinh La, nên thuận tiện dọn dẹp một số zombie đi lạc.”
Cố Hựu Kỳ nhớ tới ánh mắt đầy tiếc nuối của những dị năng giả ở căn cứ khác thì trong mắt lóe lên tia khinh thường.
Muốn trở nên mạnh mẽ mà còn lo trước lo sau, chẳng trách Đại Bạch được thăng cấp chứ không phải bọn họ.
“Đúng vậy!” Cây non mini đột nhiên nâng cao âm lượng: “Cây lại có thật nhiều, thật nhiều tinh hạch!”
Mặc dù nó đã cấp 9, tinh hạch cấp 7 trở xuống đối với nó mà nói đã không còn tác dụng, nhưng ở tận thế tinh hạch giống như tiền, có ai chê ít chứ?
“Oa, đúng nha? Tiểu Thụ giỏi quá!”
Kiều Nghệ giơ ngón tay cái lên.
Cây non mini đã học được cách khiêm tốn, chỉ mím môi cười, ánh mắt dừng lại ở trên cái bụng hơi phồng lên của hổ trắng nhỏ, có hơi tò mò.
Nó từ từ đi tới, dáng vẻ muốn sờ nhưng lại không dám.
Kiều Nghệ không nhịn được bật cười, kéo đôi tay nhỏ mũm mĩm của cây non mini lên trên bụng mình.
“Em cảm thấy thế nào?”
Cây non mini nghiêng đầu, nó hoàn toàn không cảm nhận được gì, song vẫn cảm thấy rất mới lạ, suy nghĩ một chút, nó nói: “Tinh hạch, chia cho con của hổ trắng nhỏ!”
Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ có hơi bất ngờ.
Cây non mini có tiếng là “thần giữ của”, gần như không có ai có thể lấy được tinh hạch từ trong tay của nó, bây giờ nó chủ động nói chia tinh hạch cho con của hổ trắng nhỏ còn chưa ra đời, sao bọn họ có thể không kinh ngạc được?
“Có thật không vậy?”
Cây non mini nghiêm túc gật đầu: “Ừm… Tiền lì xì!”
Chắc là nói như vậy nhỉ?
Cây non mini lén nhìn Cố Hựu Kỳ.
Kiều Nghệ chú ý tới biểu cảm của nó, không biết Tiểu Thụ đã học được kiến thức mới gì từ chỗ Cố Hựu Kỳ.
Cố Hựu Kỳ thấy Kiều Nghệ nhìn mình, thì dời ánh nhìn của mình đi chỗ khác.
Kiều Nghệ buồn cười lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc của cây non, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
“Tiểu Thụ cất đi trước, đợi bọn chúng ra đời, Tiểu Thụ tặng cho chúng được không?”
“Được!”
Kiều Nghệ xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại màu xanh của Tiểu Thụ.
Sau khi bọn họ trở về nhà, đám người Cố Hựu Kỳ vẫn chưa đi ngay mà vẫn ở lại thôn Đường Hà, giống như muốn chờ Kiều Nghệ sinh.
Thẩm Chi Hủ cũng không phản đối vấn đề này, hơn nữa tất cả suy nghĩ của anh đều đổ dồn vào cái bụng càng ngày càng lớn của Kiều Nghệ, nên hoàn toàn không có thời gian để ý tới bọn họ.
Hai ngày trước khi sinh, Kiều Nghệ dường như có cảm giác nên biến trở về hình thái hổ, cái bụng căng phồng trông hết sức rõ ràng, nhìn thôi cũng biết đây là một con hổ trắng đang mang thai.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy như vậy, nhanh chóng bố trí một phòng sinh nhỏ ở bên trong phòng, ngay cả người gà mờ như Tạ Vân Nhã cũng bị anh gọi tới ở tạm với bọn họ một thời gian.
Vào ngày 107 của thai kỳ, Kiều Nghệ cảm thấy cơ thể mình căng chặt, dấu hiệu cho thấy cô sắp sinh.