Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 416
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:17:22
Lượt xem: 126
Anh không phải là người cố chấp không chịu thay đổi, cũng không có ngôi vị hoàng đế cần phải thừa kế, nên có cũng được mà không có cũng chả sao.
Nếu như sự xuất hiện của đứa trẻ khiến Ngao Ngao sợ hãi, vậy thì anh tình nguyện từ bỏ nó.
Không ngờ khi anh vừa nói xong, người trong n.g.ự.c bắt đầu giãy giụa.
“Anh có ý gì? Có phải anh không thích nhóc con không?”
Kiều Nghệ trừng mắt nhìn anh, hai mắt đỏ lên vì bức xúc.
“Anh không có.” Thẩm Chi Hủ vội vàng lắc đầu, trên gương mặt đẹp trai hiện lên vẻ hốt hoảng hiếm có: ”Anh chỉ không muốn em lo lắng sợ hãi mà thôi.”
Cảm xúc vốn dĩ có hơi kích động đã được trấn an, Kiều Nghệ khịt mũi, lại xoa xoa bụng.
“Em muốn sinh chúng ra, dù chúng là người, hổ con hay quái vật.”
Cô cúi đầu xuống nhìn bụng mình.
Có lẽ là vì đang mang thai, nên vẻ mặt của cô lúc này tràn đầy tình mẫu tử.
“Đều nghe theo em hết.” Thẩm Chi Hủ ngồi phía sau lưng Kiều Nghệ, vòng tay ôm lấy người cô, tay đặt lên bụng.
“Ừm, không phải vừa nãy Tạ Vân Nhã đã nói thai kỳ của hổ chỉ có hơn ba tháng thôi sao, bây giờ em đã mang thai hơn một tháng rồi, đợi thêm hai tháng nữa thì có thể biết được tình trạng của nhóc con đúng không?”
“Ừm.” Thẩm Chi Hủ khẽ gật đầu, đồng thời anh cũng đã nghĩ tới việc đi tìm Tạ Vân Nhã để hỏi thăm kiến thức chuyện mang thai của hổ.
Sau khi biết mình mang thai, lúc đầu Kiều Nghệ có hơi lo lắng, nhưng sau đó cô phát hiện mang thai cũng không khác lúc bình thường là bao. Từ chỗ hổ mẹ cô cũng biết được khi có thai hổ vẫn phải ưỡn bụng đi săn, cô mới từ từ thả lỏng, chưa tới một tuần lễ đã giống như không có chuyện gì, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, mệt mỏi thì nghỉ ngơi.
Trái lại thì Thẩm Chi Hủ càng ngày càng lo lắng, mỗi ngày đều đi kiếm Tạ Vân Nhã để tìm hiểu thêm kiến thức về thời gian mang thai của hổ, thậm chí còn không quan tâm tới ánh mắt hình viên đạn của cha hổ, thường xuyên chạy tới hỏi hổ mẹ trước đây nó mang thai Kiều Nghệ có hình dạng như thế nào.
Sau khi nhận được câu trả lời gần giống với Tạ Vân Nhã, anh không những không thả lỏng tinh thần mà còn lợi dụng không gian truyền tống của mình để dịch chuyển tới trường đại học mà Tạ Vân Nhã học trước đây ở thành phố Lang, lật xem từng kiến thức có liên quan ở trong thư viện.
Đối với lần này, Kiều Nghệ vừa cảm động vừa bất lực, cô chỉ biết khuyên anh không nên quá lo lắng, song lần nào anh cũng nghe tai trái ra tai phải, dần dần Kiều Nghệ cũng không muốn nói lý nữa, mặc kệ anh thích làm gì thì làm.
Hôm nay, Kiều Nghệ đang làm ổ ở trên ghế sô pha trong phòng khách, vui vẻ ăn đĩa trái cây mà hổ mẹ cắt, nhìn cây non mini ở bên cạnh đang đỏ mắt nhìn cô. Lúc này cô đột nhiên nổi tính xấu, cố ý làm chậm động tác đút hoa quả vào trong miệng, cảm giác được hàm răng cắn vào thịt quả, nước ngọt trào ra ngoài, cô hạnh phúc nheo mắt lại.
“Ôi, ngọt quá!”
Cây non mini: “…”
Nó hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân rằng hiện tại hổ trắng nhỏ là phụ nữ có thai, nó không nên so đo với một người phụ nữ có thai được. Tiếp đó nó lấy túi kẹo mạch nha dùng tinh hạch mua được từ chỗ của người dân thôn Đường Hà, xé mở túi đóng gói đơn sơ nhét vào trong miệng.
Ừm, hổ trắng nhỏ có trái cây để ăn thì cây cũng có kẹo ăn!
Cây chả thèm ghen tị!
Kiều Nghệ thấy cây non mini tâm trạng tốt như vậy thì đột nhiên cảm thấy tội lỗi.
Ôi, có phải cô quá đáng quá không? Cô không nên bắt nạt Tiểu Thụ như vậy.
Kiều Nghệ như vậy thì đẩy cái đĩa đựng trái cây về phía nó: “Cưng ăn không?”
Cây non mini mở to hai mắt, theo bản năng nuốt nước miếng, tâm trạng kích động nhưng vẫn từ chối: “Cây không ăn đâu, hổ trắng nhỏ ăn đi.”
“Chị không ăn hết được, chúng ta cùng ăn đi.”
Tuy là vậy, nhưng cây non mini vẫn từ chối một cách đầy khó khăn.
Kể từ khi biết hổ trắng nhỏ mang thai, cây có lén lút chạy đi hỏi thăm người dân thôn Đường Hà việc mang thai như thế nào, được biết giai đoạn đầu thai kỳ cần phải bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng, nếu không người lớn và đứa bé đều không đủ chất dinh dưỡng, thậm chí có thể gặp nguy hiểm.
Từ đó, cây cảm thấy sợ hãi, nên không dám tranh giành thức ăn với hổ trắng nhỏ nữa, hơn nữa bởi vì mang thai, nhiều đồ ăn vặt mà bọn họ cho là món ăn ngon lại được gán mác thành thực phẩm rác rưởi, nên chỉ có thể ăn trái cây, hoặc là những món ăn ngon của thần c.h.ế.t cho đỡ thèm.
Nghĩ đi nghĩ lại, cây non mini vẫn cảm thấy hổ trắng nhỏ khá đáng thương, cho nên cây không thể tranh đồ ăn với hổ trắng nhỏ được.
“Hả?” Kiều Nghệ khẽ nhướng mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cố Hựu Kỳ.
“Chi Hủ! Tiểu Nghệ! Tiểu Thụ! Tôi tới rồi đây!”
Âm thanh trầm bổng kia khiến khóe miệng của Kiều Nghệ và cây non mini giật giật.
Đã lâu không gặp, sao Cố Hựu Kỳ vẫn cà lơ phất phơ như vậy?
Cô cố gắng kìm nén mong muốn trợn mắt, đồng thời bảo cây non mini đi mở cửa.
Cây non mini nhảy khỏi ghế sô pha, đôi chân ngắn trắng trẻo mập mạp chạy tới mở cửa.
Cây vừa mở cửa ra, khuôn mặt tươi cười của Cố Hựu Kỳ lập tức xuất hiện ở trong tầm mắt của Kiều Nghệ, nhưng khi nhìn thấy khoảng không ở trước mắt thì nụ cười có hơi cứng đờ.
“Ủa? Người đâu hết rồi?”
Lúc này nó không nhịn được, nhìn anh ta bằng ánh mắt xem thường.
“Tôi ở đây.”
Cố Hựu Kỳ nhìn theo tiếng nói, quả nhiên nhìn thấy cây non mini cao đến đầu gối mình.
“A! Hóa ra là Tiểu Thụ, anh đang thắc mắc cửa sao lại tự mở được.” Cố Hựu Kỳ không nhìn được quan sát cây non mini một lượt: “Có phải Tiểu Thụ lại cao hơn rồi không?”
Cây non mini khẽ hừ một tiếng, không thèm quan tâm tới anh ta, xoay người chạy lạch bạch vào phòng khách.
Sở Thiên ở phía sau Cố Hựu Kỳ, thô lỗ đẩy anh ta sang một bên, đi vào phòng trước.
“Anh lớn như vậy rồi, sao vẫn còn thích trêu chọc Tiểu Thụ vậy?”
Cũng may là cây non mini tính tình tốt, nếu không thì Cố Hựu Kỳ vừa mới tiến vào cấp 9 có thể là đối thủ của cây non đã ở cấp 9 đỉnh phong được à?
Khi cấp bậc lên cao, tất cả người có dị năng cũng phát hiện ra rằng việc tăng dị năng của mình lên càng ngày càng khó khăn, cấp bậc của các cường giả ở các căn cứ lớn đều ổn định ở cấp 9, chưa có người nào đột phá cấp người, đương nhiên không bao gồm tên yêu nghiệt Thẩm Chi Hủ.
Cố Hựu Kỳ bị chê có hơi xấu hổ sờ sờ mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-416.html.]
Điều này cũng không thể trách anh ta được, không phải vì Tiểu Thụ quá đáng yêu sao?
Kiều Nghệ nhìn thấy Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ một trước một sau tiến vào phòng khách, Kiều Nghệ vội đặt đĩa trái cây xuống: “Sao mọi người lại tới đây?”
“Hửm? Chi Hủ không nói với em sao?” Cố Hựu Kỳ dừng bước.
“Cái gì cơ?”
“Hai ngày trước, anh có gọi điện thoại cho Chi Hủ bảo rằng hôm nay chúng tôi sẽ tới đây.” Cố Hựu Kỳ ngừng lại một lát: “Đúng rồi, Chi Hủ đâu, sao không thấy anh ấy?”
Kiều Nghệ gãi gãi cằm: “Lúc này, chắc Người đẹp ốm yếu đang ở đại học ở thành phố Lang.”
Giọng nói của cô có hơi không chắc chắn.
“Hoặc là ở trung tâm y tế?”
Dù sao thì trong khoảng thời gian này Người đẹp ốm yếu thường ở nhà, phòng khám y tế, lớp học của đại học thành phố Lang, nếu anh không có ở nhà thì có thể tìm được anh ở hai chỗ này.
Về chuyện anh không nói cho cô biết đám Cố Hựu Kỳ sẽ tới đây, có lẽ chính bản thân anh cũng quên mất.
Đúng rồi, trong mắt trong lòng người nào đó đều tràn đầy “tinh thần học tập”, bận rộn quá vì vậy quên mất nói với cô cũng nên.
“Cái gì?”
Kiều Nghệ không giải thích, tiếp tục hỏi: “Lần này hai anh tới đây nghỉ phép à?”
Mấy lần trước Cố Hựu Kỳ tới đây đều lấy danh nghĩa là nghỉ phép, nên lần này tới đây Kiều Nghệ mới hỏi như vậy.
“Không phải.” Sở Thiên lắc đầu: “Lần này chúng tôi tới đây là muốn nói chuyện với hai người về thành phố Tinh La.”
“Thành phố Tinh La?” Đây là một thành phố hoàn toàn xa lạ đối với cô.
“Nghe nói ở thành phố Tinh La có một con vua zombie cấp 9, các căn cứ lớn khác cũng đang chọn dị năng giả cao cấp để qua đó giải quyết con vua zombie này.” Sở Thiên thấy zombie hổ trắng đang nằm phơi nắng ở bên cửa sổ nhìn qua, vội vàng nói: “Nhưng mà con zombie này chỉ có một chút linh trí, cũng không phải loài tiến hóa.”
Kiều Nghệ ồ một tiếng thật dài: “Vậy hai người tới đây để hỏi xem chúng tôi có đi không à?”
“Đúng.”
“E là các anh phải thất vọng rồi, tôi và Người đẹp ốm yếu không thể đi được.” Kiều Nghệ nhìn thấy bọn họ lộ ra vẻ kinh ngạc thì suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Hai người có thể hỏi mama của tôi, hoặc là Tiểu Thụ xem họ muốn đi không?”
Hổ mẹ và cây non mini đều ở cấp 9 đỉnh phong, chỉ còn thiếu một cơ hội để đột phá, có lẽ chuyến này ra ngoài sẽ có thu hoạch.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên nhìn nhau, đang định hỏi tại sao hai người không đi thì bóng dáng của Thẩm Chi Hủ đột nhiên xuất hiện trước mắt họ.
Khi Thẩm Chi nhìn thấy bọn họ thì trên mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Sao hai anh lại tới đây?”
Anh nói xong, dường như nhớ ra chuyện gì đó, khẽ cau mày.
Nhưng mà bây giờ chuyện của Ngao Ngao mới là quan trọng nhất.
Thẩm Chi Hủ đi thẳng về phía Kiều Nghệ đang ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, khí sắc trông rất tốt, rõ ràng cô được anh chăm sóc rất tốt, khóe môi hơi hơi cong lên.
“Ngao Ngao, chúng ta đi tới phòng khám y tế một chuyến đi?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh biết cách dự đoán xem đó là người hay hổ con rồi.”
“Có thật không?”
Kiều Nghệ kích động, lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, dọa Thẩm Chi Hủ sợ hết hồn, anh vội vàng đỡ lấy tay cô.
“Em đừng có lỗ mãng như vậy.”
Kiều Nghệ nắm chặt lấy cánh tay anh: “Đoán bằng cách nào?”
“Chúng ta tới trung tâm y tế một chuyến đi.”
“Vậy thì nhanh lên!”
Thẩm Chi Hủ ừm một tiếng, lực không gian bao trùm xung quanh hai người bọn họ, suy nghĩ vừa động, bọn họ đã biến mất tại chỗ.
Ở trong phòng khách rộng rãi, Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên trố mắt nhìn nhau.
Đây là, bọn họ hoàn toàn bị bỏ quên đúng không?
Cây non mini nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của hai người họ thì không nhịn được bật cười thành tiếng, trong mắt đều là vẻ c.h.ế.t nhạo, thậm chí còn dùng giọng điệu già dặn nói: “Hai người quen là được mà.”
“?”
Một lúc lâu sau hai người vẫn chưa thể phản ứng lại, vẫn là Sở Thiên nhìn ra được điểm mấu chốt ở trong lời nói của Thẩm Chi Hủ, anh ta hỏi: “Là người hay là hổ con… Đây là ý gì?”
Chẳng lẽ ở vùng núi gần thôn Đường Hà còn có một con hổ con nữa à?
“À, ý là hổ trắng nhỏ mang thai nhưng không biết là hổ con hay là trẻ sơ sinh loài người.” Cây non mini nói tới đây thì buồn bã nhíu nhíu mày, ở thôn Đường Hà nó đã gặp rất nhiều trẻ sơ sinh loài người, nó luôn cảm thấy trẻ con nhân loại không đáng yêu, nếu như là một con hổ trắng nhỏ, thì.. Ừm, cây chắc chắn sẽ thích!
Có điều nó lại không biết, lời nói này lại có ảnh hưởng lớn tới mức nào tới hai anh chàng ép- ây.
Hai người nhìn nhau rồi quyết định cùng đi tới trung tâm ý tế để xem tình hình thế nào!
...
Bên trong phòng khám, Kiều Nghệ nằm ở trên giường bệnh, bên cạnh là máy siêu âm B. Cô nhìn thấy Người đẹp ốm yếu thuần thục xoa xoa gel siêu âm lên bụng mình thì không nhịn được l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc.
“Thật sự có thể dự đoán được sao?”
“Có thể chứ.”
Sau một khoảng thời gian học tập, Thẩm Chi Hủ biết được phôi thai của người và phôi thai của hổ không giống nhau, cho nên chỉ cần quan sát cẩn thận, chắc chắn có thể xác định được Kiều Nghệ mang thai loài gì.
Câu trả lời chắc chắn của anh khiến Kiều Nghệ thả lỏng hơn, lại thấy bàn tay cầm đầu dò của Người đẹp ốm yếu bởi vì hồi hộp mà trở nên trắng bệch, cô không nhịn được bật cười, vì muốn làm dịu đi bầu không khí căng thẳng lúc này, cô nói: “Người đẹp ốm yếu, anh muốn con của mình là người hay hổ con?”