Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 414
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:16:42
Lượt xem: 115
Buổi sáng khi Kiều Nghệ mơ mơ màng màng tỉnh lại, vẫn theo thói quen cọ cọ vào lồng n.g.ự.c ấm áp của người bên cạnh, không muốn cọ không, cô còn vươn tay sờ soạng vào chỗ bên cạnh, nhưng lại không mò được thứ mình muốn cả người cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Cô cố gắng mở mắt ra, đôi mắt ngái ngủ ngơ ngác nhìn trần nhà, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Ơ, Người đẹp ốm yếu đi đâu rồi?
Kiều Nghệ vừa mới nghĩ tới đây thì lập tức quay người lại, đập vào mắt cô là hình ảnh một người đàn ông đang mặc bộ đồ thể thao ngắn chống đẩy cơ thể ở trên thảm tập yoga.
Hai tay của anh chống lên thảm tập yoga, đường cong cơ bắp trên cơ thể trông càng đẹp hơn.
Kiều Nghệ nhìn thêm vài lần, cuối cùng cũng biết tại sao thể lực của Người đẹp ốm yếu lại tốt đến vậy, hóa ra anh thật sự có thể vừa cõng cô trên lưng vừa tập luyện!
Trước mắt không khỏi hiện lên hình ảnh khi anh mặc quần áo thì trông gầy, song khi cởi ra lại có dáng người rất đẹp, Kiều Nghệ vô thức l.i.ế.m môi.
Không lâu sau, dường như cô nhớ ra điều gì đó, hơi buồn rầu sờ sờ cái bụng nhỏ của mình.
Không biết có phải dạo này cô ăn nhiều quá không, luôn cảm thấy bụng mình giống như nhiều thịt hơn?
Cô có nên dậy tập thể dục với Người đẹp ốm yếu không?
Kiều Nghệ vừa mới nghĩ tới đây thì lại thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Người đẹp ốm yếu chảy xuống, ý nghĩ này lập tức tan biến ngay.
Tập thể dục trông có vẻ khá mệt, nó hoàn toàn không thích hợp với một người lười như cô. Cô thà lên núi đi săn với hổ mẹ còn hơn, đến lúc đó còn có thể mang thêm vài con thú về nấu cơm.
Tốc độ của cô bây giờ đã có thể sánh ngang với hổ mẹ và hổ cha, cũng là một con hổ trưởng thành đủ tiêu chuẩn rồi!
Đúng rồi, bọn họ đã ở lại thôn Đường Hà hơn một năm, Kiều Nghệ cũng đã thành công biến mình từ một con hổ con thành hổ trưởng thành.
Nếu cô biến trở về hình dáng hổ trắng, thì dáng vóc cũng gần bằng hổ mẹ.
Kiều Nghệ nghĩ như vậy, ánh mắt liên tục nhìn về phía Người đẹp ốm yếu vẫn chưa phát hiện mình đã tỉnh, trong mắt hiện lên ý cười xấu xa. Theo sự thay đổi trong suy nghĩ của cô, từ một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ biến thành một con hổ trắng lớn có bộ lông bóng mượt.
Cũng bởi vì đêm qua cô vừa mới triền miên với Người đẹp ốm yếu xong, sau khi làm chuyện đó trên người vẫn không mảnh vải che thân, nên không cần phải giãy giụa đi ra khỏi đống quần áo như trước.
Cô rúc mình trong chăn, cái đuôi xù lông nhẹ nhàng đập đập vào giường.
Âm thanh rất nhỏ vang lên rất rõ ràng ở trong căn phòng ngủ yên tĩnh, Thẩm Chi Hủ đang chống đẩy cơ thể mình trên thảm phát hiện ra thì ngẩng đầu lên nhìn. Anh nhìn thấy một con hổ trắng lớn có đuôi dài khoảng ba mét nhẹ nhàng nhảy từ trên giường xuống.
“Ngao Ngao em tỉnh rồi à?” Đột nhiên thấy cô biến trở lại dáng vẻ hổ trắng, anh có hơi nhíu mày: “Sao em lại biến thành thành hổ trắng rồi?”
Khi Kiều Nghệ biến trở về hình dáng hổ thì không thể nói chuyện, đương nhiên vào lúc này cô cũng không muốn nói chuyện. Cô nhìn Người đẹp ốm yếu từ trên xuống dưới, thong thả bước tới bên cạnh anh.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, theo bản năng muốn đứng dậy khỏi thảm tập yoga, nhưng Kiều Nghệ vừa mới đi tới bên cạnh người anh đã dùng một móng vuốt hổ to lớn đè lưng anh lại, với một chút sức mạnh đã thành công ngăn cản hành động của anh.
“Ngao Ngao?” Thẩm Chi Hủ cũng làm theo ý của cô, không động đậy nữa.
Kiều Nghệ hài lòng l.i.ế.m liếm lông bên mép.
Thẩm Chi Hủ không nhịn được quay đầu nhìn sáng, đúng lúc bắt gặp ánh mắt giảo hoạt của cô.
Cô muốn làm gì vậy nhỉ?
Anh hơi nhướng mày, vừa định chuẩn bị xem cô muốn làm chuyện xấu gì thì Kiều Nghệ đã ngồi xổm bằng bốn chân, giống như đang bò về phía trước từ từ xuyên qua bên dưới người anh đi sang bên kia. Khi đi tới bên kia khuôn mặt xù lông còn cố tình cọ cọ vào mặt anh, sau khi rời khỏi cái đuôi linh hoạt còn khẽ quét qua trái cổ.
Cảm giác hơi ngứa ngáy khiến trái cổ của Thẩm Chi Hủ lăn lộn vài vòng, đôi mắt sáng cũng trở nên bình tĩnh hơn mấy phần.
“Ngao Ngao?”
Kiều Nghệ cảm thấy việc này thật thú vị, nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, lại tiến tới chui qua phía dưới người anh lần nữa. Nhưng mà lần này Thẩm Chi Hủ lại không muốn buông tha cho con hổ nghịch ngợm vào sáng sớm như vậy, khi cô chưa hoàn toàn xuyên qua người mình, anh dùng một tay chống trên thảm yoga một tay ôm lấy cổ cô, không hề chống đỡ cơ thể mà đè lên trên tấm lưng xù lông của cô không cảm thấy một chút áp lực nào.
“Em muốn làm gì vậy?”
“Tôi hôm qua ai nói với anh là rất mệt mỏi, còn cầu xin anh tha cho?”
Lời nói vừa dứt, Thẩm Chi Hủ cũng cảm nhận được cơ thể ở dưới người mình cứng đờ, buồn cười vươn tay nhéo tai cô.
Anh cảm nhận được cái tai nhạy cảm ở bên trong bàn tay mình hơi hơi run rẩy, thì thích thú nhéo nhéo thêm vài lần nữa.
“Hửm? Sao em không nói gì?”
“Grừ…” Nói gì?
“Grừ grừ…” Sao em lại không hiểu anh đang nói gì nhỉ?
Kiều Nghệ quay đầu lại, vô tội nhìn anh bằng đôi màu làm trong suốt.
“Em giả ngốc đó hả?”
“Grừ grừ grừ…” Em không có, anh đừng nói linh tinh.
Kiều Nghệ vặn vẹo thân dưới, giống như muốn trốn thoát, song người ở bên trên lại ôm chặt lấy, không cho cô có cơ hội thoát ra ngoài.
Cô lập tức mở to mắt, nhìn anh bằng ánh mắt không hài lòng.
“Grừ grừ…” Anh tránh ra đi, anh có biết mình nặng lắm không!
Thẩm Chi Hủ nghe không hiểu, nhưng biết được ý của cô, bỗng nhiên bật cười.
“Anh có nặng bằng em không?”
Không ngờ những lời này lại giống như sét đánh trúng người Kiều Nghệ khiến cả người xù lông muốn bạo phát.
“Grào grào grào!” A, anh đúng là đồ móng heo lớn! Anh không được phép nói em nặng!
Dù sao thì cô cũng là một cô gái, sao không cần thể diện được chứ!
Kiều Nghệ cảm thấy may mắn nhất đó chính là khi cô trở về hình người, cô sẽ không nặng bằng khi ở hình dáng hổ, nếu không…
Cô lắc lắc đầu, không dám nghĩ xa hơn nữa.
Thẩm Chi Hủ thấy cô dựng hết cả lông, vội vàng vùi mặt vào đám lông ở trên cổ cô, nhẹ nhàng cọ cọ giống như cô thường làm.
“Anh sai rồi, anh nặng nhất.”
Kiều Nghệ vừa nghe xong, ve vẩy cái đuôi muốn hỏi anh sai ở chỗ nào, nhưng lại phát ra một loạt tiếng kêu.
Một người một hổ đều sửng sốt, sau khi nhận ra âm thanh đó là gì, Thẩm Chi Hủ không nhịn được mà cười, lại vùi mặt vào đám lông dày trên cổ cô để che giấu nụ cười của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-414.html.]
Vẻ mặt Kiều Nghệ đầy xấu hổ, cằm tựa vào thảm tập yoga, trong mắt hiện lên sự chán nản.
Thẩm Chi Hủ thừa dịp sờ sờ cái bụng nhỏ của cô, bàn tay cảm nhận được thịt mềm mại, vừa định trêu chọc một câu là chỗ này lại mập lên rồi, nhưng nhớ ra mình vừa khiến cô tức giận dựng hết cả lông, nếu còn nói thế nữa chỉ sợ hôm nay phải ngủ ở ghế sô pha.
Giữa việc ngủ trên giường và ngủ ở ghế sô pha, tất nhiên anh sẽ lựa chọn ngủ trên giường.
“Bữa sáng em muốn ăn gì?”
“Grừ grừ…” Cái gì cũng được.
“Hoành thánh được không?”
“Grừ grừ…” Được đó được đó.
Kiều Nghệ liên tục gật đầu.
Hoành thánh do Người đẹp ốm yếu làm rất ngon, đặc biệt nhân thịt heo bên trong được làm từ thịt heo rừng, rau hẹ bên trong do chính họ trồng, khi ăn cảm thấy rất thỏa mãn.
Năm ngoái, sau khi bọn họ lấy một ít cây ăn quả từ thành phố Phù Quang về, Thẩm Chi Hủ đã khiêm tốn học hỏi người dân thôn Đường Hà. Sau khi học được cách gieo trồng cây nông nghiệp như thế nào, bọn họ bắt đầu làm ruộng, nhưng cây non mini lại là người hăng say nhất.
Kể từ khi tên nhóc này biết những thứ mình ăn có thể gieo trồng được, không chỉ học cách trồng trọt cây nông nghiệp, mà còn lợi dụng ưu thế chủng tộc của mình để trồng một số loại cây nông nghiệp không có linh trí cấp thấp trên đồng của bản thân, dùng cấp bậc của nó làm bọn chúng sợ hãi, để bọn chúng đàng hoàng ở trong ruộng của mình.
Thời gian một năm đã trôi qua, giờ nó cũng là một người chủ nông trường có chút danh tiếng
“Được, vậy sáng nay chúng ta ăn món đó đi.”
Thẩm Chi Hủ cũng không đè lên người Kiều Nghệ nữa, nhanh chóng đứng dậy khỏi người cô.
Kiều Nghệ cũng thuận thế đứng lên lắc lắc cơ thể của mình.
“Anh đi nấu đồ ăn sáng, Ngao Ngao đi rửa mặt đi.”
“Grừ grừ…” Em biết rồi, biết rồi.
Thẩm Chi Hủ thoáng nhìn thấy sự chán ghét ở trong đôi mắt nhỏ của cô, không kiềm chế được đưa hai tay ôm lấy cái đầu to lớn của cô lắc lư vài cái. Cho tới khi, cô cảm thấy choáng váng muốn dùng móng vuốt của mình cào anh thì Thẩm Chi Hủ mới buông ra, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng.
Kiều Nghệ: “…”
Hừm, chạy nhanh thật, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu!
Kiều Nghệ âm thầm ghi nó vào trong một cuốn sổ nhỏ.
Thẩm Chi Hủ ra khỏi phòng, lập tức nhìn về phía cây non mini đang xem tivi ở trong phòng khách.
Một năm trôi qua, cây non mini cũng trưởng thành lên nhiều, trông giống như một đứa trẻ bốn tuổi.
“Chào buổi sáng!”
Giọng nói trong trẻo của nó thu hút cái nhìn của Thẩm Chi Hủ, thấy ánh mắt màu nâu của nó sáng lên, anh không cần đoán cũng biết nó đang nghĩ gì.
“Chào buổi sáng, hôm nay chúng ta sẽ ăn hoành thánh.”
Hai mắt cây non mini sáng lên: “Được ạ! Được ạ!”
Nó nói xong thì nhìn phía sau lưng Thẩm Chi Hủ: “Hổ trắng nhỏ đâu?”
Cây non mini chỉ gọi Kiều Nghệ là chị khi làm nũng hoặc có chuyện gì đó cần, vì vậy mọi người cũng đã quen với cách xưng hô của nó.
“Kiều Nghệ đang rửa mặt.” Thẩm Chi Hủ đi vòng quanh phòng khách, dùng lực không gian dò xét khu đất, nhưng không phát hiện hai con hổ trắng lớn đâu bèn hỏi: “Đại Bạch và Nhị Bạch đâu?”
“Bọn họ lên núi từ sớm rồi.” Cây non mini xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, nếu không phải nó không thích ăn đồ sống thì cũng đã đi theo rồi.
“Tối qua nhóc không ăn bánh bao mà tôi để lại à?”
“Tôi có ăn nhưng vẫn đói…”
Sao lại thế được?
Thẩm Chi Hủ cau mày, bởi vì trong nhà có hai cái dạ dày “siêu to khổng lồ”, nên anh thường làm rất nhiều thức ăn. Bánh bao tối ngày hôm qua còn to bằng nắm tay người lớn, tận sáu cái, cây non mini làm sao có thể ăn không đủ nó được chứ?
“Nhóc ăn mấy cái?”
Cây non mini đếm đếm đầu ngón tay: “Tôi ăn hai cái.”
“Không phải tôi để lại sáu cái sao?”
“Nhưng trong nồi chỉ còn có hai cái thôi…” Nói tới đây, mắt cây non mini hiện lên một tầng sương mù, dáng vẻ rất ấm ức: “Chắc chắn là hổ trắng nhỏ ăn vụng rồi!”
"?"
“Gần đây hổ trắng nhỏ rất hay ăn vụng thức ăn của cây, thật xấu tính!”
Có lẽ quá mức đau lòng, nên cây non mini quên mất người đàn ông trước mắt này mới là người hiểu rõ hổ trắng nhỏ nhất, cho dù nó có tố cáo thì cũng không thể làm gì được.
Nhưng lần này, Thẩm Chi Hủ lại nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.
Cho dù Ngao Ngao có ăn vụng thì cũng không ăn nhiều như vậy, gần đây cô ấy bị sao vậy nhỉ?
Mang theo sự nghi ngờ này, Thẩm Chi Hủ nhìn cây non mini, thấy dáng vẻ đau lòng muốn khóc của nó thì không thể làm gì khác hơn là nói: “Hôm nay tôi sẽ làm nhiều hoành thánh hơn một chút.”
“Có thật không ạ?” Cây non mini chuyển khóc thành cười.
“Ừm.”
Sau khi đồng ý, Thẩm Chi Hủ đi vào trong bếp.
Cây non mini len lén lấy từ trong túi của mình ra một viên kẹo, xé vỏ rồi vui vẻ nhét vào trong miệng.
Không lâu sau, Kiều Nghệ rửa mặt xong đi ra, còn chưa kịp vào bếp thì đã thấy cây non mini ngồi ở trong phòng khách. Cô vừa định lên tiếng chào hỏi thì tên nhóc này đã hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn cô, thể hiện rõ dáng vẻ “Tôi đang tức giận”.
Cô đâu có trêu chọc gì nó đâu nhỉ?
Kiều Nghệ nhướng mày, vừa mới bước vào bếp, Thẩm Chi Hủ đang cho hoành thánh vào nồi liền hỏi: “Ngao Ngao, có phải nửa đêm em dậy ăn bánh bao không?”
Tối hôm qua sau khi hai người triền miên xong anh đã ngủ rất say, nên thật sự không biết cô có tỉnh dậy vào lúc nửa đêm không.
Vẻ mặt Kiều Nghệ trở nên cứng đờ, sau đó cô thấy cây non mini đang len lén nhìn mình thì đột nhiên hiểu ra tại sao tên nhóc này lại tức giận, hóa ra là vì cô đã ăn vụng quá nhiều.