Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 411
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:15:27
Lượt xem: 124
"Người đẹp ốm yếu!"
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, vừa ngồi xuống đã có người nồng nặc mùi rượu nhào vào n.g.ự.c anh, hai tay hư hư ôm lấy cổ anh.
"Lén anh uống rượu?"
Kiều Nghệ không nghe rõ anh đang nói gì, trong đầu óc hỗn loạn của cô chỉ nhớ rõ tối nay mình sẽ làm gì với Người đẹp ốm yếu, lại mơ màng nhìn thấy yết hầu của anh đang lăn lên lăn xuống khi nói chuyện, cô không còn nghĩ ngợi gì nữa mà mở miệng cắn vào đó một cái.
"Ngao Ngao!” Thân thể Thẩm Chi Hủ đột nhiên căng thẳng.
Kiều Nghệ say rượu cảm thấy như vậy còn chưa đủ, nên đưa tay xé áo choàng tắm của anh, sau một lúc xé mãi cũng không được nên cô bèn luồn tay vào trong, đôi bàn tay nhỏ nhắn nhanh nhẹn như đang đốt lửa, vuốt ve từng đường nét rõ ràng trên cơ bụng của anh.
"Là, là bụng, cơ bụng, cảm giác được quá..."
Kiều Nghệ ngậm yết hầu của anh trong miệng, nói ra mấy chữ không rõ về cảm giác của mình.
Thẩm Chi Hủ chỉ biết sợi dây lý trí trong đầu mình đã đứt rồi, một tay anh kéo người ra, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng khiến đầu óc anh choáng váng. Cái lưỡi to nhanh chóng đi sâu vào trong, nhấm nháp được mùi thơm tinh khiết của rượu chưa kịp tan đi.
Dần dà, Thẩm Chi Hủ cũng cảm thấy mình đã say, động tác của anh cũng có hơi gấp gáp lên.
Nhưng khi cảm thấy được người trong n.g.ự.c không có chút phản ứng nào, anh mới lưu luyến ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ thẫm nhìn sang người nào đó đang ngủ ngon lành với gương mặt đỏ hồng, hại anh suýt chút nữa đã không thở được.
"Xấu xa!"
Thẩm Chi Hủ quá giận, dùng sức cắn vào má cô một cái.
Trong lúc ngủ mơ, dường như Kiều Nghệ cảm giác được đau đớn nên ưm ư một tiếng, sau đó cô vô thức điều chỉnh một tư thế thoải mái trong n.g.ự.c Thẩm Chi Hủ, càng ngủ ngon lành hơn.
Thẩm Chi Hủ: “…”
Xem ra lần sau không chỉ phải tắt điện thoại vệ tinh mà còn phải cất rượu đi, nếu không thì chỉ có anh là người khó chịu thôi.
Anh hôn thật mạnh lên đôi môi hơi sưng đỏ của người nào đó, bất lực thở dài một tiếng rồi ôm người về phòng. Lại nhìn nơi nào đó còn chưa dịu bớt, cam chịu mà đi tắm nước lạnh.
***
“Ưm…”
Đau đầu quá...
Kiều Nghệ trong giấc ngủ dần tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là đau đầu, cô nhịn không được đưa tay xoa xoa trán một cái.
"Tỉnh?"
Bỗng nhiên, bên tai cô vang lên một giọng nam dễ chịu nhưng hơi khàn khàn, cơ thể mềm mại đang ngủ của Kiều Nghệ đột nhiên cứng đờ, ký ức trước và sau khi say xuất hiện rải rác trong đầu ốc hơi hỗn loạn của cô.
Mẹ ơi...
Cô đã làm gì thế?!
Cô không ngờ khi say rượu mình lại liều lĩnh và thiếu kiên nhẫn như vậy, giống như một con quỷ thèm thuồng trong phim đen!
Vả lại chuyện đáng sợ hơn là cô chỉ lo tán tỉnh chứ không thèm dập lửa!
Nhận ra chuyện này, Kiều Nghệ cẩn thận liếc nhìn người đàn ông bên cạnh cô một cái. Thấy anh đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa đen, không cài cúc trên cùng, lộ ra phần yết hầu vô cùng quyến rũ và xương quai xanh xinh đẹp gợi cảm...
Vẻ mặt anh thờ ơ, nhưng không hiểu sao Kiều Nghệ lại cảm thấy anh bị bao phủ trong một tầng buồn bực dục cầu bất mãn.
Kiều Nghệ hơi sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng, xấu hổ cười nói: "Chào buổi sáng, chào buổi sáng anh."
Thẩm Chi Hủ thấy bộ dáng áy náy của cô là anh đã biết cô chưa uống đến mức không nhớ gì hết, thế là chuyện tối qua cô đều nhớ rõ.
Ừm, vậy cũng tốt.
Anh cong môi cười lại như không cười, giơ cái tay với những đốt ngón tay rõ ràng lên để vuốt lại sợi tóc rối dính trên má cô, trong khi di chuyển, đầu ngón tay anh như có như không lướt qua má cô, mang đến cho cô chút cảm giác ngứa ngáy.
“Tối qua em ngủ ngon không?” Giọng anh dịu dàng, không nghe ra chút cảm xúc nào.
Kiều Nghệ lại giống như một đứa trẻ mắc lỗi, không dám trả lời mà cúi đầu như con chim cút.
“Hửm?"
Giọng điệu của anh hơi cao lên khiến lòng Kiều Nghệ cảm thấy căng thẳng một cách vô cớ.
"Ngủ, ngủ ngon!"
"Vậy là tốt rồi."
Kiều Nghệ cảm thấy câu trả lời của anh có hơi khó hiểu, lúc cô đang định hỏi anh tại sao lại nói như vậy thì một bóng đen bao phủ lấy cô, hóa ra là Người đẹp ốm yếu cúi xuống đè trên người cô, đôi mắt đen như có hai ngọn lửa nhỏ bốc lên, khiến cô vô thức rùng mình.
"Người……"
Lời còn chưa dứt, mắt Kiều Nghệ đã trợn tròn lên, cả người cô cũng đờ đi, cảm giác cổ họng mình đã bị người trên ngậm vào, chiếc lưỡi ấm áp mềm mại vẫn đang nhẹ nhàng lướt trên cổ cô.
Quá, quá quắt rồi...
Kiều Nghệ thầm nghĩ muốn đẩy người nào đó đang quấy rối ra, ngay sau đó, một bàn tay vô cùng nóng bỏng chạm vào bụng nhỏ của cô, dò dẫm từng centimet như đang thăm dò một vùng đất xa lạ.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó hiểu, thậm chí còn quên đẩy ra, cô mở đôi mắt xanh lam nhạt ngây thơ đang mê mang, bất lực nhìn trần nhà hơi ố vàng.
Người, Người đẹp ốm yếu, đang muốn làm gì vậy?
Loáng thoáng, cô cảm thấy anh muốn hoàn thành việc tối qua chưa làm xong, bỗng lòng cô nổi lên một đợt xấu hổ.
Lúc này, cô lại nghe thấy giọng nói trêu chọc của người nào đó.
"Ngao Ngao, bụng nhỏ của em nhiều thịt thật."
Kiều Nghệ: "..."
Cô gian nan đưa mắt nhìn người đàn ông trên người mình, chỉ thấy anh nói xong mấy lời này đã xoay người xuống giường, còn đứng bên mép giường ung dung nhìn cô.
"Em đi rửa mặt."
Trong cái đầu nhỏ của Kiều Nghệ hiện lên một dấu chấm hỏi lớn, cô mở to đôi mắt như mắt cá c.h.ế.t nhìn người nào đó đi vào phòng tắm, rồi cô chợt hiểu ra điều gì đó.
Giỏi lắm!
Anh chàng Người đẹp ốm yếu này đang trả thù mình!
Ý thức được chuyện này cô cũng không biết mình nên xấu hổ hay là khó chịu, hay là thất vọng, rồi cô hung hăng đập mạnh vào cái gối nằm mềm mại.
"Tên thối tha!"
Kiều Nghệ nghiến răng nghiến lợi nói.
Sao trước đây mình không nhận ra khứa này có lòng trả thù mãnh liệt như vậy nhỉ?
Cô bực bội ngẫm nghĩ còn sờ sờ bụng nhỏ của mình.
Tuy không có cơ bụng số 11 nhưng thịt cũng đâu có nhiều!
Sao Người đẹp ốm yếu lại có thể nói cô như vậy?!
Cô hơi tức giận ngồi đực ra một lúc, cuối cùng đành cam chịu bò xuống giường, mang đôi dép lông xù đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Thẩm Chi Hủ đang đánh răng trước gương, khóe mắt anh liếc thấy cô nên nép mình qua nhường đường.
Kiều Nghệ hơi hơi nheo mắt, thấy anh thong dong bình thản cô lại khó chịu.
Cô bước tới, cố ý dùng m.ô.n.g đẩy người đang đánh răng ra, chiếm một khoảng không gian rộng lớn. Sau đó cô liếc nhìn người nào đó với ánh mắt đắc ý, rồi mới bắt đầu thong thả ung dung đánh răng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-411.html.]
Thẩm Chi Hủ cũng không tức giận mà chỉ hơi nhướng mày, muốn xem cô làm yêu kiểu gì.
Giữ cái suy nghĩ này, nên anh đánh răng rửa mặt xong cũng không rời đi ngay mà khoanh tay dựa vào tường, đôi mắt đen cười cười nhìn Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ cũng không xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm như vậy, đánh răng rửa mặt xong là liếc nhìn người nào đó một cái.
"Anh nhìn gì đấy?"
"Nhìn coi em diễn gì tiếp."
Kiều Nghệ: "..."
A, ghét tên này thật đấy, cô muốn cắn người!
Nghĩ thế nào, hành động ngay thế đó.
Nhưng vì chênh lệch chiều cao quá lớn, Kiều Nghệ chỉ có thể vươn tay nắm lấy cổ áo ngủ của anh, kéo người xuống dưới, rồi áp đôi môi đỏ mọng có mùi bạc hà mát lạnh lên má anh, cô khẽ hé môi cắn vào má anh một cái.
“Ngao Ngao!” Giọng Thẩm Chi Hủ căng thẳng.
Nhưng có người nào đó lại rất đắc ý, thậm chí còn cố ý vươn lưỡi ái muội.
Thẩm Chi Hủ vốn cũng không có ý định làm chuyện đó vào buổi sáng. Mấy hành vi vừa rồi chỉ là chút trả thù nho nhỏ cho người nào đó "say rượu hỏng chuyện", ai ngờ gan cô lại to đến thế, còn dám tới đây để trêu chọc mình.
Có điều anh luôn không cưỡng lại được sự trêu chọc của cô, đôi mắt anh đỏ ngầu kéo người ra, trầm giọng nói một câu “Là do em bắt đầu trước”, rồi hung hăng hôn lên môi Kiều Nghệ, người vẫn đang còn chút đắc ý.
Anh dùng đôi tay to lớn của mình bóp chặt lấy eo cô, một phen nhấc cô lên bồn rửa mặt, hành động này càng khiến cho anh dễ dàng xâm chiếm hơn.
Nụ hôn này vừa mãnh liệt lại vừa cuồng nhiệt đến mức khiến Kiều Nghệ như muốn tan ra.
Không lâu sau, cô thấy đầu mình choáng váng, người cứ như là không xương mềm thành bông mịn, thậm chí cuối cùng cô còn không nhớ được mình bị bế từ phòng tắm về lại phòng ngủ như thế nào.
Khi ý thức của cô đang lơ lửng giữa tầng mây, dường như Kiều Nghệ đã nghe thấy một tiếng xé rách nào đó, cố gắng tỉnh táo lại để nhìn, song cô chỉ nhìn thấy trán người đàn ông nào đó lấm tấm mồ hôi đang cắn xé một gói nhỏ.
Kiều Nghệ thấy rõ đó là cái gì, bỗng đầu óc đang mơ màng của cô tỉnh táo lại.
"Sao anh lại có thứ này?!"
Thẩm Chi Hủ cười không nói gì, tốc độ tay cũng tăng lên, anh không cho đầu óc Kiều Nghệ quá nhiều thời gian tỉnh táo, rất nhanh sau đó đã kéo cô vào màn mây mưa.
…
Khi Kiều Nghệ tỉnh dậy lần nữa, người cô đang nằm trong lòng n.g.ự.c của Thẩm Chi Hủ.
Tay chân cô run rẩy yếu ớt đều biểu hiện ra sáng nay họ đã làm gì.
"Em tỉnh rồi à? Có muốn ngủ thêm chút nữa không?"
Có lẽ đã được hả dạ, nên giọng nói của người đàn ông cũng tràn đầy sự hài lòng, cũng… càng dễ nghe hơn.
Kiều Nghệ có hơi ngượng ngùng, vô thức chui vào n.g.ự.c anh, có điều sau khi chạm vào bộ n.g.ự.c trần của đối phương, cô mới nhận ra lúc này hai người đang trần trụi gặp nhau!
Lại nghe người đàn ông kêu lên một tiếng, Kiều Nghệ cũng không dám cử động tiếp.
Thẩm Chi Hủ chưa bao giờ ngờ rằng ham muốn của mình lại dễ dàng bị người ta khơi dậy như vậy, nhưng nghĩ đến sự buông thả sáng nay của mình và bộ dáng đáng thương của người nào đó thút tha thút thít cầu xin anh thương xót, anh đành tự nhủ mình phải kiên nhẫn.
"Sao vậy? Em khó chịu ở đâu sao?"
Vừa nói anh vừa định vén chăn lên xem, nhưng Kiều Nghệ lại sợ c.h.ế.t khiếp.
"Không, không phải! Em chỉ đói bụng thôi!"
Thẩm Chi Hủ hiểu ra.
Bây giờ trời đã tối nên cô có đói thì cũng bình thường.
Nghĩ như vậy, Thẩm Chi Hủ đau lòng hôn hôn lên khóe môi cô: “Anh đi nấu cơm.”
Sau đó, anh không thèm để ý đến sự trần trụi của mình mà quay người xuống giường.
"A!"
Kiều Nghệ bất ngờ nhìn thấy một khung cảnh rộng lớn tuyệt đẹp, cô kêu lên vội lấy tay che mắt mình lại.
Thẩm Chi Hủ nhìn theo tiếng động, trên mi mắt lộ ra nụ cười thỏa mãn, anh vừa lấy đồ ngủ mặc vào vừa nói: “Em ngại à?”
Kiều Nghệ lờ anh đi.
Thẩm Chi Hủ không nhận được câu trả lời của cô nên cũng không để tâm lắm, anh mặc quần áo xong đã rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại mỗi Kiều Nghệ, cô sờ lên gò má nóng bừng của mình, có hơi không dám nghĩ đến chuyện sáng nay.
Mỗi một mảnh vỡ ký ức kia, lấy ra từng khoảnh khắc cũng đủ khiến cô mặt đỏ tai hồng, nhịp tim tăng nhanh.
Cô ngồi trên giường bình tĩnh lại một lúc rồi mới thay quần áo, cố gượng đôi chân mềm nhũn của mình rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Nhưng khi nhìn thấy bồn rửa mặt, cô lại nghĩ tới mọi chuyện là bắt đầu từ đây, khiến cô xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng, vội vàng rửa mặt rồi chạy ra ngoài.
Kiều Nghệ ra khỏi phòng ngửi thấy mùi thơm của cơm, cái bụng đã đói khát từ lâu của cô lại kêu lên từng hồi.
“Người đẹp ốm yếu, anh nấu món ngon gì thế?”
"Mấy món cơm nhà."
Kiều Nghệ rướn người tới nhìn xem, cô gật gật đầu hài lòng vì toàn là món cô thích.
"Sắp xong chưa anh?"
"Sắp rồi, em dọn chén đũa đi."
"Được thôi…"
Kiều Nghệ nghe lời anh đi bày chén đũa, không lâu sau Thẩm Chi Hủ nấu xong món cuối cùng rồi đặt lên bàn.
"Ăn được rồi"
"Vâng vâng."
Có lẽ vì đã làm việc quá sức nên bữa cơm này Kiều Nghệ ăn rất nhiều, Thẩm Chi Hủ sợ tối đến cô khó tiêu nên vội ngăn hành động múc cơm của cô lại.
Kiều Nghệ khó hiểu nhìn anh, có lẽ là vì cô không hiểu tại sao anh lại không cho cô ăn tiếp.
"Đừng ăn nhiều quá."
"Nhưng em vẫn chưa no!"
Thẩm Chi Hủ đưa tay sờ sờ bụng cô một cái: “No rồi.”
Hành động này làm cô nhớ đến lời anh nói sáng nay, anh nói bụng nhỏ cô đầy thịt nên cô không nghĩ ngợi gì mà đã hất tay anh ra.
“Không cho anh sờ!” Cô tức giận nói.
"Tại sao?"
"Ai bảo anh chê nó nhiều thịt."
“Nào có, rõ ràng là anh rất thích." Thẩm Chi Hủ cười nói: "Em quên sáng nay sao, anh là..."
"Đủ rồi, anh đừng nói nữa!"
Kiều Nghị nhớ tới sáng nay môi lưỡi anh còn lưu luyến trên đó, lúc cô vừa thay quần áo vẫn có thể nhìn thấy mấy vết đỏ ái muội trên bụng nhỏ của mình.