Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 410
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:15:05
Lượt xem: 113
Kiều Nghệ thấy ngoài cửa không có nhiều zombie lắm nên thu lá chắn lại.
Thẩm Chi Hủ cẩn thận cảm nhận sự phân bổ của zombie trong chợ đầu mối hạt giống, khóe môi anh hơi cong lên: “Không có zombie cấp cao.”
Kiều Nghệ hiểu ý lấy cung Phản Khúc và mũi tên xương ra: “Anh đi thu thập vật tư, em giúp anh dọn dẹp zombie.”
Lâu rồi cô không dùng cung Phản Khúc không biết có bị ngượng tay không.
"Được."
Thẩm Chi Hủ xuống xe, thấy Kiều Nghệ leo lên nóc xe một cách lưu loát, bộ dáng giương cung b.ắ.n tên vô cùng hiên ngang.
Anh không nhịn được, lấy ra một chiếc máy chụp hình lấy liền chụp lại bộ dáng của Kiều Nghệ lúc này.
Nghe thấy một tiếng rắc rắc, Kiều Nghệ không khỏi quay lại theo âm thanh đó. Thấy Người đẹp ốm yếu đang chụp lén mình, lòng cô có chút ngọt ngào nhưng miệng lại hung dữ: “Sao anh còn chưa đi thu thập vật tư nữa."
Thẩm Chi Hủ mỉm cười đáp lại, vung cánh tay dài của mình lên, tất cả zombie đang nhe răng trợn mắt lao về phía anh đều bị tách ra làm hai.
"Xì xì…"
Kiều Nghệ thấy vậy hít một hơi lạnh, trong lòng dâng lên một làn sóng không muốn chịu thua, cô tăng tốc độ tay lên chưa được ba phút, mấy con zombie cấp thấp đã bị mũi tên xương màu trắng đ.â.m xuyên giữa hai lông mày.
Có Kiều Nghệ ở bên ngoài thu hút zombie, Thẩm Chi Hủ chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ zombie trong cửa hàng, vung tay lên là tất cả đồ vật trong cửa hàng hạt giống đã bị anh thu vào không gian.
Nửa tiếng sau, cả chợ đầu mối hạt giống đều đã bị Thẩm Chi Hủ dọn sạch, dù là vậy nhưng anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.
"Đang nghĩ gì đấy? Nhanh đào tinh hạch đi!"
Sau khi dọn sạch zombie trong cả chợ đầu mối hạt giống, Kiều Nghệ nhìn thấy Người đẹp ốm yếu đứng cách đó không xa, không biết anh đang nghĩ gì, nên lập tức đi tới chọc chọc vào lưng anh.
Thấy anh không nhột mà cũng không có phản ứng gì, Kiều Nghệ nhịn không được lại chọc thêm mấy cái.
Ngay sau đó, bàn tay quấy rối của cô đã bị Thẩm Chi Hủ nắm chặt.
"Quậy hử?"
"Nào có, do thấy anh không để ý tới em." Kiều Nghệ giật giật tay, thấy mình không rút ra được đành làm vẻ vô tội nhìn anh.
“Thật không?” Thẩm Chi Hủ phát hiện cô ngốc này thích nhìn anh với ánh mắt vô tội như vậy mỗi khi làm chuyện xấu, càng là như vậy chỉ khiến anh càng muốn ức h.i.ế.p cô thêm thôi.
"Thật mà, thật mà." Kiều Nghệ lại gật đầu, thấy lực nắm của anh vẫn chưa lỏng đi, cô lại giật thêm mấy cái mới rút tay ra được: "Được rồi, chúng ta đào tinh hạch đi!"
Chợ đầu mối hạt giống này chí ít cũng có tới một trăm con zombie, không có cây non mini ở đây nên họ không biết phải đào tới lúc nào nữa.
Ôi, quả thật là lần sau ra ngoài phải mang cây non mini theo mới được, mấy nhánh nhiều vô kể của nó đúng là rất hữu ích!
Thẩm Chi Hủ khịt mũi một cái: "Anh phải tự đào?”
Kiều Nghệ định nói "Đương nhiên", nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen âm u của Người đẹp ốm yếu, cô mới lúng túng mà rụt đầu lại.
“Vậy em đào với anh?” Cô ngập ngừng hỏi.
Thẩm Chi Hủ cười.
Kiều Nghệ tưởng anh mềm lòng, vừa định mỉm cười ngọt ngào thì người ở sau đã đeo khẩu trang lên mặt cô, rồi đặt vào tay cô một con d.a.o găm chuyên dùng để đào tinh hạch.
Kiều Nghệ: "..."
“Người đẹp ốm yếu, anh không thương em…”
Thẩm Chi Hủ nhướng mày, chuẩn bị xem cô sẽ diễn cái gì tiếp theo.
"Trước kia anh đâu có như vậy, có phải anh có con hổ khác ở ngoài rồi không?" Cô tủi thân nhìn chằm chằm người đàn ông vẫn đang ung dung khoanh tay nhìn mình, cô chợt cảm thấy răng mình ngứa ngáy muốn cắn anh một cái.
"Em còn gì muốn nói nữa không?"
Anh ấy là ma quỷ ư?!
Cô cố gắng nhớ lại câu trích dẫn mà mình từng thấy ở kiếp trước: “Hừ, đàn ông đúng là xấu xa, có được rồi sẽ không trân trọng!”
Thẩm Chi Hủ không nhịn cười được nữa, đôi mắt đen của anh hiện lên ý cười, anh hơi cúi người nhìn vào đôi mắt xanh lam nhạt trong suốt kia.
“Yêu hay không thì tối nay em biết.”
"Được rồi, còn chuyện có được rồi lại không trân trọng thì mai em cũng sẽ biết."
Nụ cười của anh có một cảm xúc khác, như thể đang ám chỉ điều gì đó với Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ: "!!!"
Cứu mạng, sao tự nhiên anh ấy lại hư hỏng vậy?
Một con mèo to xác như cô có thể nghe được mấy lời lang sói này sao?
“Người đẹp ốm yếu, hứa với em là không mặc quần áo của Pinru* nhé?”
*Pinru: Thương hiệu đồ chơi người lớn của TQ
Thẩm Chi Hủ: "???"
"Pinru là ai?"
Kiều Nghệ sửng sốt một chút.
Đúng rồi, cô quên mất đây là một thế giới khác, Người đẹp ốm yếu không hiểu đồ Pinru là thế nào.
Cô cũng không có ý định giải thích nên đẩy người đó sang một bên nói: "Làm việc làm việc thôi!"
Dứt lời, mặt cô đau khổ cầm lấy con d.a.o găm rồi đi đào tinh hạch.
Thẩm Chi Hủ lại sờ sờ cằm, quyết định có cơ hội sẽ nói hỏi một chút vì anh rất muốn biết Pinru là ai.
Một tiếng sau, họ đã đào tinh hạch xong.
"Thành quả thế nào?" Kiều Nghệ duỗi tay chân hỏi anh.
"45 tinh hạch cấp 3 và 28 tinh hạch cấp 4."
“Giàu rồi, giàu rồi.” Tốc độ của Kiều Nghệ không nhanh bằng anh, nên chỉ mới đào được 27 tinh hạch cấp 3 và 13 tinh hạch cấp 4.
Thẩm Chi Hủ cười cười bảo Kiều Nghệ ném tinh hạch vào thùng chứa nửa xô nước sạch, sau đó lại lấy ra một xô nước nhỏ ra hiệu cho cô rửa tay.
Kiều Nghệ cho tay vào thùng nước, cảm thấy nước hơi lạnh, cô vừa định lấy ra thì lại có một đôi bàn tay to có nhiệt độ cơ thể cao hơn mình đưa tay vào, đôi tay nhỏ nhắn của cô được anh bao lấy nhẹ nhàng xoa nắn.
"Có cần thêm nước rửa tay không?"
Thẩm Chi Hủ cười nhẹ: “Nên kỹ chút.”
"Hừ, em không nói anh cũng có dùng đâu."
Cô biết cái tên này cũng có bệnh sạch sẽ!
Thẩm Chi Hủ cũng không phản bác vì đúng là như thế thật. Sau khi xoa nắn đôi bàn tay nhỏ bé của bạn gái xong, anh lấy nước rửa tay ra, bóp một nắm cho cả hai cùng dùng.
"Người đẹp ốm yếu, tiếp theo mình đi đâu đây?"
"Đến mấy trang trại."
"Hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-410.html.]
"Ở đó có vườn cây ăn trái, mình lấy một ít về thôn Đường Hà trồng."
Rửa tay xong Kiều Nghệ giơ cho anh một ngón tay cái.
"Lúc đó có thể đến thôn gần thành phố Phù Quang xem tình hình, lấy thêm một ít máy móc cũng được."
“Không gian còn chỗ sao?”
Thẩm Chi Hủ mím môi cười: “Em không phải lo chuyện không gian của anh.”
Kiều Nghệ chợt nhận ra.
Đúng rồi, sao cô lại quên không gian của người này không thể so với những dị năng giả khác được?
Nói tới đây, ngoại trừ không có linh tuyền với không thể trồng trọt được, thì hẳn là diện tích không gian của Người đẹp ốm yếu không thua kém Trình Dao đâu?
"Đang nghĩ gì đấy?"
"À, em có nói với anh là không gian của Trình Dao không phải do cô ấy thức tỉnh chưa?”
"Không phải do cô ấy thức tỉnh? Ý em là sao?" Thẩm Chi Hủ không quay đầu lại.
"Anh chưa đọc tiểu thuyết sao? Là nhân vật chính sẽ có ngọc bội này, vòng ngọc các thứ này, sau đó nhỏ m.á.u nhận chủ, rồi sẽ trói buộc với một không gian khổng lồ." Kiều Nghệ dùng ánh mắt "Tấm chiếu mới" nhìn anh: "Trình Dao nhỏ m.á.u nhận chủ với ngọc bội của cô ấy, sau đó có ngay một cái không gian, không gian đó không chỉ có linh tuyền mà còn có thể trồng trọt."
Trong lúc nói chuyện, Kiều Nghệ nhớ lại trước đây Người đẹp ốm yếu đã giao dịch với Trình Dao, rau cải trồng không gian ngọc bội của cô ấy ăn rất ngon.
Cô không nhịn được mà l.i.ế.m môi: “Cũng không biết bây giờ Trình Dao đang ở đâu, em có hơi muốn ăn rau cải trồng trong không gian của cô ấy quá.”
Cốt truyện gốc đã bị họ làm rối tung cả lên, vốn Trình Dao với Cố Hựu Kỳ sẽ đi về phía Bắc, giờ lại không biết đã đi đâu.
Mắt Thẩm Chi Hủ hiện lên vẻ hiểu rõ, chẳng trách anh cảm thấy mùi vị rau cải giao dịch với Trình Dao không giống rau cải giao dịch ở căn cứ, hóa ra là còn nguyên nhân này.
"Anh không biết, có thể về hỏi Tạ Vân Nhã một chút."
Có lẽ Tạ Vân Nhã sẽ biết tung tích của Trình Dao?
"Thôi đi." Kiều Nghệ xua tay: "Dù sao sau này chúng ta cũng có thể tự trồng rồi!"
Trồng thành công rồi thì không cần phải giao dịch với người khác, lại còn có thể tiết kiệm được rất nhiều tinh hạch nữa!
Kiều Nghị không nhịn được mà lộ ra bộ dáng hơi ham tiền của mình, chọc cho Thẩm Chi Hủ khẽ mỉm cười.
Có động lực, Kiều Nghệ thúc giục Người đẹp ốm yếu đưa cô tới trang trại.
……
Vào một buổi chiều, họ đã đi dạo hết các trang trại ở thành phố Phù Quang.
Thấy cây ăn quả trong vườn không bị biến dị, họ thở hổn hển rồi bắt đầu cầm xẻng đào xới. Nếu không phải bọn họ chỉ có hai người, thì có lẽ vườn cây ăn quả của những trang trại này đã bị đào sạch rồi.
Trước khi rời đi, Thẩm Chi Hủ mỉm cười nhìn bộ dạng vẫn còn chưa cam lòng của Kiều Nghệ, rồi nhéo nhéo má cô một cái: “Ngày mai lại tới nữa.”
Bỗng Kiều Nghệ dừng lại, xoa xoa lấy đôi tay đã nhức mỏi của mình.
"Thôi, thôi bỏ đi... cũng phải chừa cho người khác một chút."
Cô sẽ không thừa nhận là mình mệt quá nên không muốn đào nữa!
Thẩm Chi Hủ cố nhịn cười, cũng không vạch mặt cô.
Họ quay trở lại khu dân cư cũ, họ đến nơi thì trời cũng đã tối rồi.
Về đến nhà, Thẩm Chi Hủ đã bảo Kiều Nghệ đi tắm trước, còn mình thì vào bếp chuẩn bị bữa tối cho hai người.
Kiều Nghệ vừa nghe vậy cả người đã nóng bừng lên, trong lòng cô vô cớ nghĩ tới không biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Khi đi tắm, cô cẩn thận kỳ cọ cả người thật kỹ, ra ngoài muộn hơn thường lệ mười phút.
Lúc cô đi ra, Thẩm Chi Hủ không biết cô còn có ý nghĩ khác nên cười trêu chọc một tiếng: “Anh còn tưởng em ngủ quên trong phòng tắm rồi.”
Đôi tai Kiều Nghệ không khỏi nóng lên, tức giận liếc anh một cái.
Anh biết cái gì? Đầu heo ngu ngốc!
Cô không muốn nói chuyện với anh nên đi thẳng đến nhà ăn, nhìn thấy món bít tết trên bàn, thế mà không hiểu sao cô lại gợi nhớ đến bữa tối dưới ánh nến, cô l.i.ế.m đôi môi hơi khô khốc rồi cố ý nói: “Không lẽ còn có rượu vang đỏ sao? "
"Em uống được không?"
"Tất nhiên."
Anh đang khinh thường ai vậy, kiếp trước cô cũng uống được lắm đấy!
Có lẽ sau khi uống miếng rượu xong, gan của cô sẽ to thêm chút.
Suy cho cùng thì đây cũng là lần đầu tiên cô làm chuyện ấy, dù là ở kiếp trước hay kiếp này.
Kiều Nghệ thầm nghĩ.
Thẩm Chi Hủ hơi bất ngờ, anh lấy chai rượu trong không gian mình đã vơ vét trước đó ra, sau đó lấy hai cái ly có đế cao, bầu không khí lập tức dâng tràn.
"Em muốn uống chưa?"
"Được thôi."
Sau khi hai người ngồi xuống, Thẩm Chi Hủ tỉnh rượu trước, sau đó lại rót rượu vang đỏ vào ly đế cao rồi giơ ly lên.
Kiều Nghệ hiểu ý, cũng cầm ly lên chạm chạm nhẹ với anh.
"Cheers…"
Kiều Nghệ nhấp nhẹ một ngụm rượu vang đỏ, cô cảm thấy vị khá ngon nên uống thêm mấy hớp. Thẩm Chi Hủ cẩn thận quan sát, thấy cô có thể uống rượu nên cũng không ngăn cản.
Bữa tối lần này khác với lần trước, hai người vẫn ngầm ăn ý với nhau nên không nói gì, trong nhà ăn yên tĩnh chỉ còn lại tiếng d.a.o nĩa va chạm nhau.
Thỉnh thoảng đôi mắt của hai người sẽ chạm nhau, từng đợt va chạm ái muội nhè nhẹ xuất hiện trong không khí.
Bữa tối của hai người kéo dài khoảng nửa tiếng. Ăn xong rồi, Thẩm Chi Hủ nhanh chóng dọn dẹp tàn cuộc, nhìn Kiều Nghệ đang ngồi trong phòng khách, anh nói: “Anh đi tắm trước. "
Nói xong anh nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Kiều Nghệ nhìn anh bước đi, đôi tay không nhịn được mà che lại khuôn mặt đamg nóng lên của mình.
Chết thật, cô sốt ruột quá!
Đôi mắt Kiều Nghệ đang đảo quanh, chợt nhìn thấy chai rượu vang đỏ chưa uống hết để trên bàn, hai mắt cô sáng lên.
Đúng rồi, uống rượu tăng can đảm!
Cô đứng dậy đi tới nhà ăn, rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
Uống xong một ly, cô cảm thấy còn chưa đủ nên rót thêm ly nữa.
Trong vô thức, chai rượu vang đỏ đã bị cô uống hết, cô chớp chớp đôi mắt say khướt, loạng choạng trở lại phòng khách ngồi xuống ghế sô pha.
Cho nên lúc Thẩm Chi Hủ tắm xong đi ra, thứ anh nhìn thấy chính là bộ dáng say khướt của cô.
Tim anh đập lỡ một nhịp, lập tức nhìn về phía chai rượu trên bàn ăn… Cô bạn gái nhỏ của anh uống sạch hết cả rồi.
Thẩm Chi Hủ vừa buồn cười lại vừa bất lực, anh kéo theo hơi nóng đi về phía Kiều Nghệ đang nằm liệt trên ghế sô pha.
Lúc này, chóp mũi của Kiều Nghệ đang choáng váng khẽ nhúc nhích, cô hơi cố sức mở mắt ra, nhìn thấy Người đẹp ốm yếu chỉ mặc áo choàng tắm đi tới, đôi mắt mờ mịt của cô chợt sáng lên.