Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 404
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:12:47
Lượt xem: 140
Con heo rừng biến dị này có kích thước to gấp đôi một con heo rừng bình thường, trông rất đáng sợ.
Nó chắc chắn là chúa tể của ngọn núi sâu này, bởi vì cảm nhận được sự có mặt của những vị khách không mời mà đến, cho nên lập tức chạy tới đuổi họ đi.
Tuy nhiên, có thể coi như là nó đụng trúng thứ dữ rồi, dù là một con hổ con chưa trưởng thành hay một cây non mini mảnh khảnh yếu ớt trước mặt nó, cũng không hề dễ chọc vào.
Nhưng rõ ràng là chỉ số thông minh của nó không cao đến vậy, cũng không cảm nhận được nguy hiểm từ phía đối diện, móng vuốt của nó cào cào trên mặt đất vài cái, sau đó dùng những chiếc răng nanh sắc nhọn và cứng rắn của mình lao về phía họ.
Kiều Nghệ thấy thế, vô cùng khí thế mà gầm lên một tiếng, tạo ra lá chắn cấp 8 của mình và đứng trước mặt con heo rừng biến dị.
Sau khi con heo rừng biến dị đ.â.m mạnh vào lá chắn vô hình, thân hình khổng lồ của nó liên tục lùi lại phía sau, có lẽ là bị va chạm đau, nên cả con heo đều rơi vào trạng thái choáng váng.
Lúc này, hổ mẹ đột nhiên nhảy lên trên tấm lưng rộng rãi của heo rừng biến dị, lợi dụng lúc nó đang choáng váng, hổ mẹ há miệng cắn thật mạnh vào cổ con heo rừng biến dị.
Hổ cha thấy vậy, muốn lao tới giúp đỡ nhưng bị cây con mini nhanh tay lẹ mắt lấy cành của nó quấn chặt lại.
“Gào gào…!!!” Thả ta ra!
Hổ cha sốt ruột gào lên một tiếng với cây non mini.
Cây non mini biết con zombie hổ trắng này không đánh lại mình, nên cũng không hề sợ hãi mà còn từ từ nhàn nhã ghép cành tạo ra mấy chữ.
[Ông không thể cắn]
[Cắn rồi chúng ta không ăn được.]
Đúng vậy, hổ cha là zombie động vật, chỉ cần nó cắn những động vật sống khác, thì nhất định sẽ có khả năng lây nhiễm động vật còn sống thành zombie, đây là điều mà cây non mini không muốn nhìn thấy. Một con heo rừng lớn như vậy có thể làm rất nhiều đồ ăn, nhất định không thể để con hổ trắng to lớn xấu xí này cạp hư được!
[Vả lại ông cắn]
[Hổ trắng lớn sẽ không vui]
Hổ cha bị hổ mẹ ép phải học rất nhiều từ, bây giờ nó đã có thể hiểu được ý nghĩa của những từ ngữ mà cây non mini xếp, song cũng biết con hổ trắng lớn là đang ám chỉ ai, đôi mắt nhợt nhạt của nó có chút mờ mịt. Nhưng chẳng bao lâu nữa, tinh thần của nó sẽ vực dậy.
Không cắn thì không cắn!
Nó cũng có còn dị năng mà?
Nó có thể dùng dị năng của mình để giúp đỡ vợ và nhóc con!
Nghĩ vậy, hổ cha muốn dùng dị năng hệ kim của mình cắt đứt cành cây đang trói buộc mình, chẳng qua còn chưa kịp làm thì hổ cha chợt nhận ra cái cây biến dị này tuy đáng ghét nhưng mình không thể làm gì thằng nhóc này được, nếu không vợ nó sẽ không vui.
Kể từ đó, nó uể oải không vui mà cụp đuôi xuống, dùng đôi mắt to tròn nhìn vợ và nhóc con đang cùng nhau đi săn heo rừng biến dị.
Sau khi xác nhận con hổ trắng to lớn đã bình tĩnh lại, cây non mini mới thu cành của nó lại, sau đó sốt sắng chạy về phía con heo rừng biến dị.
[A!]
[Ăn ăn!]
[Rất nhiều đồ ăn!]
Cái đầu tiên mà cây non mini nghĩ tới đó chính là thịt nướng, béo ngậy, thơm ngào ngạt, dù có ăn bao nhiêu lần thì nó cũng không thấy ngán!
Nhìn thấy bộ dáng thiếu nghị lực của cây non mini, chòm râu của Kiều Nghệ khẽ giật giật lên, sau đó cô giơ chân lên vỗ nhẹ nó.
“Gừ gừ!!!” Đồ tham ăn!
[Sao đánh tôi?]
[Chẳng lẽ hổ trắng nhỏ cô không muốn ăn sao?]
Trong mắt mọi người, cây non mini và hổ trắng nhỏ chỉ có một đề tài để nói chuyện với nhau, bởi vì họ đều là những kẻ ham ăn.!
"Gừ gừ…" Tất nhiên là chị muốn ăn rồi.
"Gừ gừ…" Nhưng chị đây đâu có thiếu nghị lực như cưng.
Kiều Nghệ bắt chước hổ mẹ, tạo vẻ cao quý và lạnh lùng mà liếc cây non mini đang mê muội.
Cây non mini: "..."
Tuy rằng không biết hổ trắng nhỏ đang nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt của cô là biết không phải lời hay ý đẹp gì.
Có điều bổn cây cũng không thèm quan tâm, miễn là nó có thể ăn ngon là được.
Trong khi Kiều Nghệ và cây non mini cãi nhau kiểu ông nói gà bà nói vịt, thì hổ cha đã bắt chước nhóc con của mình, gầm “gừ gừ” lên để gần gũi với vợ nó.
Khó khăn lắm mới đến gần được, hổ cha gạt đi sự bực tức vì không thể giúp đỡ vợ mình săn mồi, cái đuôi vốn cụp xuống lại giơ lên, thậm chí còn trở nên hiếu động mà quấn lấy hổ mẹ, nhẹ nhàng cuộn tròn đến tận chóp đuôi của hổ mẹ.
Nó còn định làm lại lần nữa nhưng hổ mẹ đã vung đuôi trốn mất.
"Gào?” Sao vậy?
Hổ mẹ liếc nhìn con zombie hổ trắng đang ngây ngơ nhìn mình, khịt mũi một tiếng rồi bước đi duyên dáng về phía nhóc con bên kia, nhẹ nhàng lấy chân hổ dày dặn vỗ nhè nhẹ vào cây con mini.
[Hổ trắng to lớn bị sao vậy?]
Cây non mini hỏi.
Hổ mẹ dùng chân chỉ vào cây con mini, rồi chỉ lại vào xác heo rừng biến dị.
Cây non mini hiểu ra, cành cây vốn mảnh khảnh của nó đã trở nên rắn chắc hơn, sau đó linh hoạt trói c.h.ặ.t x.á.c heo rừng biến dị.
[Cây đã xong]
[Chúng ta về thôi]
Tối nay nhất định phải ăn thịt nướng thơm ngon!
Cây non mini vui vẻ nghĩ.
Hổ mẹ gật đầu đồng ý, ba con hổ một cái cây chầm chậm quay về.
……
Ở bên kia, Tạ Vân Nhã đưa Tiểu Hắc đến nơi ở mới của Thẩm Chi Hủ.
Nhìn thấy Tiểu Hắc không ngừng vặn vẹo cổ cố gắng di chuyển, Tạ Vân Nhã phải lấy đồ ăn ra uy h.i.ế.p thì nó mới chịu ngoan ngoãn dựa gần cô ấy.
Cuối cùng Tạ Vân Nhã cũng thở phào nhẹ nhõm, đang định đưa tay gõ cửa, rồi phát hiện Tiểu Hắc vốn vẫn bình tĩnh lại như cảm nhận được cái gì đó, cả người nó bắt đầu nhốn nháo lên.
"Tiểu Hắc! Mày làm gì vậy! Yên coi nào!"
Lần này, con husky biến dị cao tới đùi không có ngoan ngoãn nghe lời cô nữa mà còn phóng một bước dài, chạy về phía rừng cây.
"Tiểu Hắc, trở lại! Bây giờ không phải lúc để mày vào núi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-404.html.]
Bình thường Tiểu Hắc sẽ vào núi săn vài con thú nhỏ để cho hai người họ ăn ngon, nhưng bây giờ đám Thẩm Chi Hủ đã chuyển đến đây, Tạ Vân Nhã sợ Tiểu Hắc hoạt bát sẽ chọc giận Thẩm Chi Hủ, cũng sợ con zombie hổ sẽ tổn hại Tiểu Hắc nên gần đây đã ra lệnh cưỡng chế không cho nó vào núi.
Bây giờ nhìn thấy Tiểu Hắc chạy vào trong núi, Tạ Vân Nhã lại cảm thấy nhức đầu.
Con chó ngu ngốc mày tưởng tao đến đây là để dắt mày vào núi chơi sao?
Đúng là một con ch.ó ngu ngốc!
Bây giờ Tạ Vân Nhã cũng không có ý định đi tìm Thẩm Chi Hủ, trước tiên phải kéo con ch.ó ngốc không nghe lời kia về rồi nói tiếp!
Nghĩ đến đây, Tạ Vân Nhã cất bước đi về hướng Tiểu Hắc bỏ chạy, nhưng còn chưa được vài phút cô ấy đã nhìn thấy con ch.ó ngốc nghếch của mình vẫy cái đuôi lông xù của nó, tung ta tung tăng đi theo ba con hổ trắng lớn đang trở lại ở phía sau.
Chờ đã, từ từ!
Ba con hổ trắng lớn ở đâu ra vậy?!
Hơi thở của Tạ Vân Nhã đông cứng lại, cô ấy đứng yên tại chỗ.
Cho đến khi họ đến gần hơn, Tạ Vân Nhã mới nhìn thấy rõ bộ dáng của hai con hổ trắng lớn khác, lại loáng thoáng bật ra một ý nghĩ.
"Ngao Ngao...?"
Tạ Vân Nhã ngập ngừng kêu với con hổ trắng nhỏ hơn một chút.
Nghe Tạ Vân Nhã gọi mình, Kiều Nghệ lễ phép gật gật đầu.
Là thật!
Mắt Tạ Vân Nhã hơi căng ra, cũng không để ý đến con zombie hổ trắng có đôi mắt nhợt nhạt ở bên cạnh, rồi hơi hưng phấn nói: "Mi còn nhớ ta không?"
Kiều Nghệ tiếp tục gật đầu.
"Tụi mi lại đây khi nào vậy? Trước đó cứ ở trên núi sao? À mà, mi còn nhớ Cao Hoằng Khải không? Mấy ngày nay Cao Hoằng Khải nhắc tới mi nhiều lắm." Tạ Vân Nhã dừng một chút: "Cơ mà, mi đã lớn vậy rồi nhỉ... Tính thời gian thì gần một năm nữa là mi sẽ trưởng thành phải không?
Kiều Nghệ lười biếng l.i.ế.m liếm lông trên môi, tiếp tục gật đầu, ý bảo còn nhớ tới Cao Hoằng Khải.
Tạ Vân Nhã còn muốn nói thêm gì đó, thì khóe mắt cô ấy đã nhìn thấy cây non mini phía sau dễ dàng kéo một con heo rừng biến dị khổng lồ đi về. Cô ấy hít một hơi thật sâu.
"Heo rừng biến dị! Trên núi xuất hiện động vật biến dị lớn như thế lúc nào vậy?!”
Trước đây trên núi đã có động vật biến dị tấn công thôn Đường Hà, may mắn thay lúc đó động vật biến dị còn tương đối nhỏ, chừng cấp 3 hoặc cấp 4 nên cũng không phải là mối đe dọa đối với thôn Đường Hà.
Song bây giờ nhìn thấy một con heo rừng biến dị to lớn như vậy, cô ấy không thể phân biệt được con heo rừng biến dị này cao bao nhiêu so với dị năng cấp 5 của bản thân, như vậy chỉ có thể là nó đã trên cấp 5!
Cũng may trước đó nó không lao xuống núi tấn công bọn họ, nếu không... Hậu quả đó bọn họ sẽ không thể chịu nổi!
[Không phải ngọn núi này]
[Đó là ngọn núi phía sau]
Cây non mini trả lời.
"Hả? Phía sau núi còn có núi à?" Cô ấy thật sự không biết chuyện này.
[Ừm ừm]
“Ra là vậy… Vậy trên ngọn núi đó có loài động vật nguy hiểm nào không?”
Cây non mini còn chưa kịp trả lời thì giọng nói của Thẩm Chi Hủ đã vang lên từ phía sau.
"Ngao Ngao, em về rồi."
"Gừ gừ!!!" Bọn em đã về rồi…
Kiều Nghệ vui vẻ chạy đến bên Người đẹp ốm yếu, nâng gương mặt to đầy lông của cô lên cọ cọ vào eo anh.
Thẩm Chi Hủ thừa dịp sờ đầu cô, tay còn lại thuận tay đưa heo rừng biến dị được cây non mini kéo về vào không gian.
"Hôm nay có chiến lợi phẩm lớn."
"Gừ gừ!!!" Đúng vậy, đúng vậy.
Kiều Nghệ gật đầu.
Thẩm Chi Hủ vui vẻ cong môi, chú ý đến con ch.ó husky biến dị cách đó không xa vẫn đang vẫy vẫy cái đuôi lớn, trông mong nhìn qua bên này, khiến anh không nhịn được mà nhíu mày lại.
“Cô Tạ, có chuyện gì à?”
Khi Thẩm Chi Hủ đột nhiên hỏi như vậy, đầu óc Tạ Vân Nhã trống rỗng, đột nhiên cô ấy quên mất mục đích của mình.
“Chúng ta vào đã rồi nói chuyện.” Thẩm Chi Hủ vừa nói vừa cảm thấy Kiều Nghệ không ngừng cọ đầu vào người mình, như thúc giục anh nhanh chóng quay về.
Tạ Vân Nhã vừa mở miệng lại ngậm lại, im lặng đi theo Thẩm Chi Hủ, khóe mắt cũng nhận ra con zombie hổ trắng đang bám vào bên cạnh con hổ trắng lớn, cô ấy mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này có hơi quen mắt, như là đã thấy qua ở đâu rồi...
Tạ Vân Nhã đi theo sau lưng Thẩm Chi Hủ vào nhà ở mới của họ, ngồi xuống ghế salon bằng da thật mới tinh màu be với tâm trạng lo lắng bất an. Lúc cô ấy đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, thoáng nhìn thấy Tiểu Hắc hấp tấp theo sát sau lưng hổ trắng lớn như vẫn muốn tới gần hơn, lại bị zombie hổ trắng hung hăng trừng mắt nhìn.
Tiểu Hắc hoảng hồn dừng lại, hơi ép cơ thể xuống.
Lần này lại khiến Tạ Vân Nhã hết sức sợ hãi, vội vàng gọi Tiểu Hắc đến: "Tiểu Hắc, mau lại đây!"
Husky biến dị nghe thấy chủ nhân đang gọi mình, mặc dù rất sợ hãi con zombie hổ trắng kia nhưng vẫn muốn theo sau lưng hổ trắng lớn. Đương nhiên, nếu có thể đi theo sau lưng hổ trắng nhỏ thì càng tốt hơn.
Đáng tiếc...
Nó sợ hãi liếc nhìn hổ trắng nhỏ, nhưng mà hổ trắng nhỏ cũng không thèm nhìn nó một cái, thân mật dính sát bên cạnh con thú hai chân giống đực kia. Thú hai chân giống đực đó quá nguy hiểm, nó không dám đến đó...
Thấy Tiểu Hắc cũng không đến, Tạ Vân Nhã xấu hổ đến đỏ mặt: "Nếu không tới, mày tin tối nay không có thịt ăn không hả!"
Như vậy sao được!
Husky biến dị trừng cặp mắt màu xanh lam ngốc nghếch nhìn chủ nhân của nó.
Tạ Vân Nhã như đọc hiểu ánh mắt của nó, cười lạnh một tiếng: "Sao không được? Mày có thể thử một lần."
Lần này, husky biến dị thật sự sợ hãi.
Hiện tại không mấy khi được ăn ngon và không được ăn thịt, điều này là sự tra tấn lớn cỡ nào với con ch.ó như nó!
Nghĩ như vậy, husky biến dị vừa kêu thảm thiết vừa đi đến bên cạnh chủ nhân của mình, vừa áp vào bên chân của cô ấy, lỗ tai hình tam giác dựng thẳng đứng lập tức bị chủ nhân dùng sức bóp một cái.
Cái bóp không đau song cũng đủ khiến nó tủi thân.
Kiều Nghệ vẫn ung dung nhìn cảnh tượng này, chỉ một lát sau, đầu to lập tức bị Người đẹp ốm yếu kéo ra, đôi mắt thẳng tắp đối diện với anh.
"Grừ?" Sao vậy?
Đôi mắt màu lam nhạt ướt át của cô trông cực kỳ xinh đẹp.