Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 396
Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:10:32
Lượt xem: 167
"Rống?" Này giống cái, sao không đến đây đi?
Zombie hổ trắng đứng dậy, đáng thương nhìn chằm chằm vào hổ mẹ với đôi mắt hổ trắng dã.
Hổ mẹ không thèm nhúc nhích, chỉ lười biếng giơ chân lên nhẹ nhàng l.i.ế.m láp.
Zombie hổ trắng thấy vậy bèn nghĩ ngợi rồi lại đi tới, khi chỉ còn cách con hổ trắng lớn một bước, nó duỗi cái đầu to của mình ra, hiển nhiên là muốn cọ vào người hổ cái. Nhưng nó còn chưa kịp chạm vào người hổ cái, thì phần đầu đã bị bàn chân của con hổ trắng lớn giơ lên cào nhẹ một cái.
Có lẽ zombie hổ trắng không ngờ lại bị con hổ trắng lớn cào, cả người sững sờ, trong đầu nó bỗng chốc lóe lên một hình ảnh, cứ mỗi lần nó vui vẻ dính lấy con hổ trắng lớn, mỗi lần nó đến gần đều sẽ bị con cái cào.
Zombie hổ trắng: "!!!"
Ơ? Con cái cào mình này!
Con cái này đúng là bạn đời của mình rồi!
Zombie hổ trắng nhanh chóng quên đi sự chán nản ban đầu và trở nên phấn khích, nó muốn áp sát vào hổ cái của mình chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt lười biếng nhưng cảnh giác trong mắt hổ cái, nó rút lại suy nghĩ đó, vòng quanh con hổ trắng lớn vài lần rồi cuối cùng gầm lên trời nhiều lần như muốn giải tỏa niềm vui.
"Rống rống..."
Vườn bách thú hoang sơ vốn yên tĩnh như nước chỉ vì tiếng gầm rú của zombie hổ trắng mà khiến cho đám chim chóc gần đó vỗ cánh phành phạch, hỗn loạn như gà bay chó sủa.
Sao tính cách vẫn chẳng thay đổi gì hết vậy?
Hổ mẹ không nói nên lời lại giơ chân lên, cào nhẹ hổ đực.
Không bám dính lấy hổ cái cũng được nhưng được hổ cái cào cũng vui sướng lắm đó nha!
Nhất là mùi hương của con cái thực sự khiến hổ đực cảm thấy rất thoải mái.
Zombie hổ trắng tưởng tượng ra bao nhiêu khung cảnh rực rỡ, đuôi hổ cứ như đuôi chó không ngừng búng giữa không trung, nó thậm chí còn thò đầu qua như muốn hổ cái cho mình thêm vài đòn nữa.
Hổ mẹ: "..."
Ngu xuẩn.
"Phụt…”
Kiều Nghệ thấy vậy thì không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng lôi cánh tay của Người đẹp ốm yếu vào trong lòng: “Người đẹp ốm yếu, sao em lại nghĩ hổ cha làm việc này rất quen tay vậy nhỉ, không phải là..." thường xuyên làm như vậy đấy chứ.
Cô không nói dứt câu mà chỉ nháy mắt đầy tinh nghịch.
Thẩm Chi Hủ hiểu ý của cô, đôi mắt đen láy cũng nở nụ cười.
Anh không thể tưởng tượng được làm thế nào mà hổ cha có thể thu phục được con hổ trắng cái lạnh lùng như vậy, nhưng bây giờ khi nhìn thấy nó, anh đã hiểu ra thì ra đẹp trai không bằng chai mặt…
(Hổ cha: Mặt dày rinh được vợ belike!!!)
Tiếng động của hai người cũng thu hút sự chú ý của zombie hổ trắng, trong lòng nó giờ chỉ có một mình hổ cái, nó quay đầu dữ tợn nhìn qua, thấy đó là hai con thú hai chân kỳ lạ bèn cau mày nôn nóng. Nó vốn không định đối phó nhưng khi ngửi thấy mùi hương của con cái chỉ thuộc về một mình mình trên người con thú hai chân kia, nó tức giận, có cảm giác như đồ của mình mình bị người khác cướp đi.
"Rống...”
Nó gầm to, lưng cong lên, rõ ràng là đang trong tư thế tấn công, nhưng đáng tiếc là chưa mạnh mẽ được bao lâu thì đã bị hổ mẹ tát cho lệch mặt.
Con hổ ngu ngốc này đang làm gì vậy? Đó là nhóc con của bọn họ đó!
"Rống........."
Khí thế của zombie hổ trắng cạn sạch, nó rũ đuôi xuống nhìn chằm chằm con cái của mình một cách tủi thân.
"Rống..." Tại sao em lại đánh anh?
"Rống..." Con thú hai chân cái đáng ghê tởm này có mùi hương của em đó! Nó chắc chắn đã bắt cóc em nên mới khiến chúng ta bị tách ra!
Zombie hổ trắng không nghĩ được vì sao bọn họ lại bị tách ra nhưng nó đủ thông minh để biết có người nào đó đã bắt cóc con cái nhằm tách bọn họ tách ra.
Hổ đực lại nghĩ đến sau khi tách ra, nó không nhớ rõ con cái, một con hổ ở đây một mình, nó cảm thấy vô cùng ấm ức, nó muốn gầm lên thêm vài lần nữa để trút giận.
Nhưng cuối cùng nó không làm gì cả mà chỉ nhìn chằm chằm vào con cái một cách tủi thân.
Hổ mẹ bị hổ cha nhìn như vậy cũng không khỏi mềm lòng, sau khi suy nghĩ xong xuôi, nó mở miệng.
"Rống..." Đây là nhóc con của chúng ta, không được hung dữ với nó!
Zombie hổ trắng chớp chớp mắt bối rối.
Nó quên mất ngôn ngữ hổ không tương thích, chẳng qua là...
Hổ mẹ nhìn lên nhìn xuống, biết hổ đực khác với zombie động vật bình thường, thậm chí còn rất thông minh vậy nên chắc là nó cũng có khả năng học tập nhỉ?
Hmm, máy giáo dục sớm lúc trước hình như vẫn còn đó, có thể dùng vào chuyện này!
Trong chớp mắt, hổ mẹ đã dàn xếp xong mọi chuyện cho zombie hổ trắng.
"Mama, bây giờ chúng ta sẽ rời đi sao?"
Xung quanh vườn bách thú rất hẻo lánh, bây giờ bọn họ không thể quay trở lại khu biệt thự của thành phố Lang được nữa vậy nên tốt hơn hết là tìm một nơi để dừng chân trước, sau đó thảo luận tiếp về vấn đề của hổ cha.
Hổ mẹ gật đầu với nhóc con rồi nhảy lên xe.
Khi zombie hổ trắng thấy hổ cái di chuyển cũng muốn đi theo, nhưng khi thấy hổ cái nhảy lên một cái cục sắt, nó không vui, cúi đầu gào thét.
"Rống rống…” Đừng đi lên, những con thú hai chân này không có ý tốt với chúng ta đâu!
Từ khi nó có trí nhớ tới nay, chỗ này đã thường xuyên có thú hai chân ghé thăm, bọn chúng không chỉ g.i.ế.c c.h.ế.t rất nhiều đàn em của nó mà còn nhiều lần muốn ra tay với nó!
Zombie hổ trắng nghĩ đến khuôn mặt xấu xí của những con thú hai chân kia, không kiên nhẫn lượn vòng tại chỗ.
Nhưng hổ mẹ chỉ liếc nó một cái rồi nằm thoải mái trên đệm mà nhóc con đã chuẩn bị cho mình.
Cây non mini cũng đã ở phía sau sẵn sàng lên xe, nhưng nó còn chưa tới gần thùng xe đã bị tiếng gầm thiếu kiên nhẫn của zombie hổ trắng làm cho luống cuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-396.html.]
Cây non mini không sợ zombie hổ trắng nhưng biết zombie hổ trắng này không giống bình thường nên cũng không tính toán với nó, chỉ dùng rễ chạy đến chỗ con hổ trắng nhỏ, ôm lấy bắp chân của cô.
[Hổ trắng nhỏ]
[Con hổ trắng này thật hung dữ]
Trông nó còn xấu kinh lên được, không đẹp bằng hổ trắng lớn.
Cây non mini mất hứng mà nghĩ.
Kiều Nghệ sờ sờ lá của cây non mini.
"Trong mắt hổ cha, chúng ta đều là người xa lạ, cho nên chúng ta phải thông cảm cho ông ấy."
Cô là con ruột mà không phải vẫn bị ghét bỏ thôi đó sao?
Kiều Nghệ bất lực nhún vai.
Tuy nhiên, hổ cha vẫn còn nhớ rõ hổ mẹ rõ ràng là một điều tốt.
Nghĩ đến cảnh A Đại và A Nhị quan hệ thân mật ngày đó, Kiều Nghệ thở dài một hơi.
Sau khi bọn họ lên xe, zombie hổ trắng vẫn không chịu lên xe cho nên Thẩm Chi Hủ cũng không vội lái xe, chờ đợi phản ứng của nó.
"Rống..." Đi xuống!
Cho dù zombie hổ trắng có gầm thét như thế nào, hổ mẹ cũng giống như bị điếc, nằm trên chiếu nhắm mắt lại để hồi phục.
Kiều Nghệ thấy con zombie hổ trắng dường như đã sắp nhảy dựng lên vì tức giận nhưng lại không có cách nào với hổ mẹ, cô không nhịn được bật cười.
"Người đẹp ốm yếu, anh đoán xem hổ cha có lên không?"
"Chắc là có."
Gần như ngay khi giọng nói của anh dứt hẳn, zombie hổ trắng ảo não nhảy lên thùng xe một cách dễ dàng, nó phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp từ sâu trong cổ họng, rõ ràng là đang tức giận.
Lúc này, hổ mẹ mới mở mắt liếc nhìn nó, đáp lại bằng một tiếng gầm gừ mơ hồ.
Zombie hổ trắng được đáp lại nên cũng đã được xoa dịu, tự nhiên trở nên vui vẻ, từ từ cọ xát ở bên cạnh hổ cái tựa như muốn dính vào nó, nhưng cuối cùng, dưới mắt nó, hổ đực lại bất đắc dĩ dừng lại.
Thẩm Chi Hủ thấy zombie hổ trắng đã lên xe bèn khởi động xe.
Lần đầu tiên zombie hổ trắng ngồi trong xe nên rõ ràng là rất hoảng sợ nhưng khi nhìn con cái của nó mở to mắt nằm bình tĩnh, tâm trạng hoảng loạn của nó cũng bình tĩnh lại một chút, nghĩ nghĩ rồi lại thầm cọ cọ con cái một chút, cái đuôi lại dũng cảm chạm vào người con cái.
Zombie hổ trắng thấy con cái không hung dữ với mình thì càng vui vẻ hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó một lát như thể nó chính là con hổ duy nhất trên toàn thế giới.
(Hổ mẹ: Máy giáo dục sớm, đã xong!
Hổ cha nghiêng đầu bối rối: Rống?)
***
Gần vườn bách thú hoang dã của thành phố Lang có một khách sạn theo chủ đề vườn bách thú, trong đó không có nhiều zombie, rõ ràng là trước đó đã từng bị ai đó dọn dẹp, họ quyết định ở đây nghỉ ngơi một đêm.
Thẩm Chi Hủ nhìn zombie hổ trắng nhắm mắt theo đuôi hổ trắng lớn xuống xe, anh vung tay lên, ô tô cải tiến lập tức bị anh thu vào không gian.
Từ sau khi zombie hổ trắng bị cảm hóa thành zombie động vật thì vẫn luôn ở trong vườn bách thú chưa từng đi ra ngoài, bây giờ nhìn thấy một cục sắt to lớn cứ như vậy biến mất thì kinh ngạc đến mức cái đuôi duỗi ra thẳng tắp. Đôi mắt hổ trắng bệch nhìn chằm chằm vào thú hai chân giống đực kia, mới phát hiện anh tạo cảm giác rất nguy hiểm cho nó, điều này cũng làm cho nó lo lắng.
Hiện tại nó cũng là hổ có giống cái, phải bảo vệ tốt cho giống cái của mình!
Nghĩ như vậy nên zombie hổ trắng cảnh giác nhìn chằm chằm vào thú hai chân giống đực.
Liếc thấy giống cái của nó muốn đi về phía thú hai chân giống đực, thân thể to lớn hơn hổ mẹ lập tức chặn đường đi của hổ mẹ.
"Rống." Đừng qua đó.
Zombie hổ trắng cố gắng đè thấp tiếng rống thô kệch của mình xuống.
Hổ mẹ chăm chú liếc nhìn nó và dừng bước chân lại.
Kiều Nghệ thấy vậy thì khóe môi có hơi cong lên, đưa tay chọc chọc cánh tay của Người đẹp ốm yếu: "Người đẹp ốm yếu, anh nhìn kìa, hổ cha đang đề phòng anh đó."
Thẩm Chi Hủ bất lực nhún vai, anh đã cố gắng kiềm chế khí tức của mình, chỉ là cảm giác của đám hổ trắng lớn mạnh hơn con người, cho dù kiềm chế thì vẫn sẽ khiến cho họ cảnh giác.
"Đi vào trước đi."
"Vâng."
Cây non mini xông vào khách sạn đầu tiên, nhanh chóng đi một vòng khắp khách sạn, cành cây cuốn mấy viên tinh hạch về. Sau khi nó nhìn thấy hổ trắng nhỏ còn đắc ý khua khua tinh hạch của mình cho cô xem.
Zombie hổ trắng nhìn thấy hành động của cây non mini, quay đầu nhìn về phía hổ trắng lớn đang yên lặng, đôi mắt trắng bệch lóe lên vẻ đăm chiêu.
Kiều Nghệ đã quen với hành động thích khoe khoang của cây non mini, cô gật đầu ra hiệu mình đã biết, sau đó nói với người bên cạnh: "Người đẹp ốm yếu, ở đây có phòng trống không?"
"Có." Thẩm Chi Hủ đã dùng lực không gian dò xét toàn bộ khách sạn, phát hiện một căn phòng lớn trên lầu hai, thích hợp cho họ nghỉ chân đêm nay.
"Anh dẫn đường đi."
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng rồi dẫn mọi người lên lầu hai.
Hổ mẹ thấy nhóc con lên bậc thang thì không hề nghĩ ngợi mà đi theo, lúc này zombie hổ trắng cũng kịp phản ứng, lần nữa dùng cơ thể chặn ở trước mặt của hổ mẹ.
"Rống rống." Đừng tới đó.
Lần này, hổ mẹ không để zombie hổ trắng làm loạn nữa, dùng móng vuốt cào vào bên đùi to của zombie hổ trắng, sau đó lướt qua người nó và bước nhẹ nhàng đi theo đám nhóc con.
Zombie hổ trắng bị cào thì không hề vui vẻ, nhưng cũng không dám tức giận với giống cái của mình. Nó âm thầm ghi nhớ hai con thú hai chân kia vào trong lòng, còn thầm nghĩ chờ bản thân mạnh lên sẽ đánh đuổi họ đi, như vậy thì giống cái chỉ là của một mình nó mà thôi!
Zombie hổ trắng dường như đã nghĩ đến những ngày tháng tươi đẹp sau này, đôi mắt hổ trắng dã lộ ra mấy phần dịu dàng của con người.
Hổ mẹ vẫn không hề biết nó có loại ý nghĩ nguy hiểm này, bước nhanh đến sau lưng nhóc con và dùng cái đầu to xù lông cọ vào bên hông của cô.
Kiều Nghệ bị cọ đến mức trong lòng như nhũn ra, đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm nhận được một đôi mắt sắc bén như d.a.o b.ắ.n về phía mình. Cô nhạy bén nhìn sang thì chạm phải đôi mắt hổ trắng dã đó, trong lòng như có một loạt qua đen bay qua.