Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 389
Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:08:02
Lượt xem: 129
“Anh muốn đổi bao nhiêu viên tinh hạch?”
Cố Hựu Kỳ không chút do dự nói: "Mười, trong đó có ba viên là tinh hạch hệ băng cấp 7."
“Được thôi.” Thẩm Chi Hủ nhanh chóng đồng ý.
Cố Hựu Kỳ vui mừng: “Thật hả? Anh đúng là tốt bụng đó Chi Hủ.”
Anh ta vừa trao phiếu bé ngoan cho Thẩm Chi Hủ vừa định vỗ vai anh.
Thế nhưng Thẩm Chi Hủ không thích người khác chạm vào mình nên đã tránh đi.
Tay Cố Hựu Kỳ vồ hụt, lúng túng xoa lên mũi. Nhưng anh ta cũng biết tính cách của Thẩm Chi Hủ nên không hề để bụng chút nào.
“Cầm đi.” Thẩm Chi Hủ lấy viên tinh hạch hệ phong cấp 8 ra đưa cho Cố Hựu Kỳ.
Anh ta vội vàng nhận lấy: “Cảm ơn người anh em nhá, tôi không làm phiền anh nữa.”
Cố Hựu Kỳ dừng một chút rồi nói tiếp: “Ngày mai tôi sẽ dẫn Tiểu Nghệ ra ngoài khám phá ẩm thực, tiện thể mang tinh hạch đến cho anh luôn, đợi lát nữa anh nhớ báo với cô ấy nhé.”
Nói xong, anh ta không đợi Thẩm Chi Hủ kịp phản ứng lại đã nhanh chóng cầm tinh hạch cấp 8 rời đi.
Anh thấy Cố Hựu Kỳ hấp tấp chạy về, khóe miệng giật giật.
Thẩm Chi Hủ đóng cửa lại, quay đầu lại nhìn thấy hổ trắng nhỏ đang lười biếng nằm sấp trên chiếc giường, chóp đuôi lông xù thỉnh thoảng lại vung lên, có cảm giác thời gian yên bình tĩnh lặng.
Anh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát, cảm giác khó chịu khi bị Cố Hựu Kỳ quấy rầy vừa rồi cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
***
“Anh cả ơi, tinh hạch này!”
Ngồi ở bên trong văn phòng sạch sẽ sáng sủa là một người đàn ông có đường sọc màu bạc ở trên sống mũi, những đường nét trên khuôn mặt có hơi giống Cố Hựu Kỳ, nhưng so với đối phương thì anh ta trông lạnh lùng hơn, nhìn một cái có thể nhận ra người này nói năng thận trọng rất ít khi cười.
Nhìn Cố Hựu Kỳ lại giống như một tên nhà giàu, thường xuyên tản ra hơi thở cà lơ phất phơ.
Cố Khải Tấn nghe thấy giọng nói của anh ta, thì lấy gọng kính ở trên sống mũi xuống xoa xoa mi tâm, rồi lại ngước mắt lên nhìn anh ta một cách chăm chú, một lát sau mới chú ý tới viên tinh hạch màu xanh lam đang tản mát ra hơi thở cấp cao ở trong lòng bàn tay của Cố Hựu Kỳ.
“Cái này?”
“Tinh hạch phong hệ cấp 8.” Cố Hựu Kỳ để tinh hạch ở trên bàn làm việc, búng tay một cái viên tinh hạch màu xanh kia lập tức lăn tới trước mặt Cố Khải Tấn.
Cố Khải Tấn cầm lên, cẩn thận cảm nhận nguồn năng lượng mênh m.ô.n.g ở bên trong, mắt hơi sáng lên: “Cậu có được nó ở đâu?”
“Em đổi với Chi Hủ.”
Cố Khải Tấn vừa nghe xong, trầm ngâm mấy giây, vươn tay mở ngăn kéo lấy một hộp quà to bằng bàn tay từ bên trong ra.
“Cậu cầm cái này đưa cho cậu ta.”
Cố Hựu Kỳ không mở hộp quà ra nhìn, xua xua tay nói: “Không cần đâu anh, em đã nói chuyện này với Chi Hủ xong rồi.”
“Hựu Kỳ, tinh hạch cấp 8 rất quý hiếm, anh không thể lấy không được.”
“Anh cả, anh nói cái gì vậy? Chúng ta không phải là người một nhà sao?” Cố Hựu Kỳ đột nhiên trở nên nghiêm túc, khí thế cũng không thua kém gì Cố Khải Tấn.
“Nhưng cậu cũng không thể bạc đãi bạn bè được, đúng không?”
“Anh, anh có ý gì?” Cố Hựu Kỳ không khỏi nhíu chặt mày
“Cậu mở ra nhìn một chút thì biết.” Cố Khải Tấn chỉ chỉ hộp quà ở trên bàn.
Không biết thứ gì mà thần bí vậy?
Cố Hựu Kỳ nhìn Cố Khải Tấn, rồi lại nhìn hộp quà ở trên bàn, cuối cùng không thể ngăn cản được nội tâm tò mò của mình. Anh ta cầm chiếc hộp lên mở ra xem, khi thấy bên trong là một viên tinh hạch đang lóe lên từng đợt ánh sáng màu bạc thì đồng tử hơi co lại.
“Đây là… Tinh hạch hệ không gian!” Cố Hựu Kỳ vươn tay ra cảm ứng, phát hiện khí tức của viên tinh hạch hệ không gian này còn mạnh hơn cấp 8, đây chẳng phải là…
“Anh cả, đây là tinh hạch hệ không gian cấp 9?”
“Đúng vậy.” Cố Khải Tấn dường như rất hài lòng với phản ứng của Cố Hựu Kỳ, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Nó ở đâu ra vậy?” Cố Hựu Kỳ bỏ viên tinh hạch hệ không gian vào lại trong hộp.
“Sau khi cậu rời đi, căn cứ nhỏ ở phía Tây bị thôn tính, sở trưởng căn cứ của bọn họ nhờ chúng ta giúp đỡ, nhưng hai người kia kiến thức nông cạn không muốn chi viện cho nên anh để cho Diệp Lượng mang người qua đó, giúp bọn họ chống đỡ khỏi cuộc tấn công.” Cố Khải Tấn dừng lại một chút: “Một trong những kẻ xâm lược là dị năng giả hệ không gian cấp 9, nhưng mà anh ta không lợi hại giống như bạn của cậu, toàn bộ năng lượng tinh hạch hấp thụ được đều lấy để nâng cấp không gian của mình.”
“Mặc dù vậy, người có dị năng hệ không gian cấp 9 với không gian có sức chứa rất lớn cũng là một chuyện tốt.” Cố Hựu Kỳ cau mày, suy nghĩ một chút trước đây ở căn cứ Thần Quyến, bọn họ mang theo mấy người có dị năng hệ không gian, sức chứa không gian của mấy người bọn họ cộng lại cũng không lớn bằng Thẩm Chi Hủ!
Có thể tưởng tượng được, nếu gặp phải vật liệu lớn thì mang theo mấy người có dị năng hệ không gian cũng không đủ!
Cho nên sự tồn tại của người có dị năng hệ không gian cao cấp là điều rất cần thiết.
“Quả nhiên là vậy, người của căn cứ nhỏ phía Tây sẵn sàng giữ lại tên dị năng giả hệ không gian cấp 9 đó, thế nhưng đám người xâm lược kia quá cực đoan sắp c.h.ế.t còn kéo theo tên dị năng không gian cấp 9 kia c.h.ế.t cùng, không muốn để người căn cứ nhỏ chiếm tiện nghi được.”
Cố Hựu Kỳ: “…”
Anh ta vẫn cạn lời giống như lần trước.
“Anh biết bạn cậu có dị năng hệ không gian, cho nên anh mới để cho Diệp Lượng mang tinh hạch hệ không gian cấp 9 này về.” Nói đến đây, Cố Khải Tấn bật cười, vẻ lạnh lùng ở trên khuôn mặt tan đi: “Bạn cậu chắc chắn sẽ cần đến cái này.”
“Anh cả…” Trong lòng Cố Hựu Kỳ dâng lên một tia cảm động, từ nhỏ tới lớn anh cả luôn là người quan tâm tới anh ta nhất, nếu không có anh cả che chở thì anh ta cũng không thể tùy ý làm việc mình thích.
“Được rồi, cậu lớn như vậy rồi, đừng có lộ ra biểu cảm buồn nôn đó nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-389.html.]
Cố Hựu Kỳ: “…”
Sự cảm động vừa mới dâng lên đều bị đánh tan sạch sẽ.
“Anh nghe nói boss của căn cứ Thần Quyến là một dị năng giả song hệ phong lôi, lôi hệ tinh hạch ở chỗ của cậu chứ?”
“Vâng, Chi Hủ cho em.” Nói tới đây, Cố Hựu Kỳ vô cùng đắc ý sờ sờ vết sẹo ở trên xương mày của mình.
Cố Khải Tấn nghe xong chân mày nhíu lại: “Cậu cứ nhận không của người ta như vậy hả?”
Cố Hựu Kỳ có hơi chột dạ rụt cổ lại: “Em sẽ cố gắng trả lại tinh hạch này có Chi Hủ.”
Cố Khải Tấn dở khóc dở cười, từ chỗ của Nhan Dục Chương anh ta biết được, Cố Hựu Kỳ từng chi một khoản lớn để mua thân thể cự mãng biến dị từ chỗ của Thẩm Chi Hủ. Những chiếc vảy cứng rắn cho dù là làm áo giáp hay vũ khí lạnh đều rất tốt. Nhưng nghĩ tới việc anh ta phải cực khổ đi kiếm tinh hạch, nghe nói trong trận chiến gần đây còn phải nhổ cả lông chim thì cảm thấy rất đau lòng.
“Được rồi, mai cậu đem tinh hạch đưa qua cho bạn mình đi, bên chỗ cậu chắc hẳn còn mấy tinh hạch cấp 7, cũng đưa qua đó luôn đi.” Cố Khải Tấn dừng lại một chút: “Anh biết hai người có quan hệ tốt, nhưng hiện tại cuộc sống không giống như trước nữa, không thể chiếm tiện nghi của người khác được. “
Cứ như vậy, quan hệ của bọn họ mới có thể duy trì lâu dài được.
“Em biết rồi.” Cố Hựu Kỳ gật đầu, anh ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của Thẩm Chi Hủ, hơn nữa tên kia lợi hại như vậy, làm gì có ai dám chiếm tiện nghi của anh ta chứ?
Anh ta chửi thầm, Cố Khải Tấn hoàn toàn không biết, chỉ nghiêm mặt hỏi tiếp: ”Bây giờ căn cứ Thần Quyến đã được giải quyết, em có thể an tâm ở lại thủ đô rồi đúng không?”
Mặc dù Cố Khải Tấn biết em trai mình rất mạnh, nhưng vẫn lo lắng Cố Hựu Kỳ ở bên ngoài gặp nguy hiểm, chỉ có thể đặt ở ngay ở dưới mắt mình thì anh ta mới có thể an tâm được.
“Hả?” vẻ mặt Cố Hựu Kỳ có hơi mê man: “Em, em không biết….”
Ở câu nói cuối cùng, giọng điệu của anh ta trầm xuống, giống như có hơi xấu hổ.
Cố Khải Tấn cũng không ép buộc nên đổi sang chủ đều khác: “Bạn bè của cậu định ở lại căn cứ Thủ Đô à?”
Nói tới vấn đề này, Cố Hựu Kỳ mới hồi phục lại tinh thần.
“Bọn Chi Hủ không có chỗ ở cố định, có lẽ họ sẽ ở lại căn cứ Thủ Đô, nhưng mà Sở Thiên…”
Cố Hựu Kỳ nghĩ tới hang Tiêu Tiền ở căn cứ Tây Nam xa xôi kia thì có hơi đau đầu.
Anh ta và Sở Thiên rất hợp nhau, đó là đối phương có cho mình một đao thì anh ta vẫn sẵn sàng trêu chọc đùa giỡn.
“Hửm?”
“Không, không có gì. Để em đi hỏi bọn họ xem thế nào.” Cố Hựu Kỳ không muốn nói tới chuyện hang Tiêu Tiền, nên chỉ trả lời qua loa lấy lệ.
Cố Khải Tấn cũng không thèm để ý, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cậu nói chuyện với bọn họ đi, nếu có thể ở lại đây thì rất tốt.”
“Vâng, em biết rồi.”
Cố Hựu Kỳ trò chuyện với Cố Khải Tấn thêm một lát rồi mới rời khỏi phòng làm việc của anh ta.
Khi đi ra ngoài, trong n.g.ự.c anh ta để một hộp quà to bằng lòng bàn tay, nghĩ tới tinh hạch hệ không gian cấp 9 ở bên trong, n.g.ự.c anh ta lại cảm thấy một trận nóng bỏng.
Thẩm Chi Hủ cũng cấp 9, không biết sau khi hấp thụ tinh hạch này có thể đột phá cấp 10 không?
Cố Hựu Kỳ suy nghĩ một lát, cảm thấy vô cùng kích động, nếu để nói có ghen tị không thì ít nhiều cũng có một chút, nhưng anh ta tin rằng một ngày nào đó mình cũng có thể tăng lên cấp 10!
Anh ta nghĩ như vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng kiên định, siết chặt nắm đấm.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Hựu Kỳ tới tìm đám Thẩm Chi Hủ.
Sau khi kín đáo đưa chiếc hộp chứa tinh hạch hệ không gian cấp 9 và ba tinh hạch hệ băng cấp 7 cho Thẩm Chi Hủ, anh ta nở nụ cười thần bí.
“Anh đừng vội mở ra, đợi khi trở về rồi xem.
Chân mày của Thẩm Chi Hủ khẽ nhíu lại, dù sao anh cũng là người có kiến thức rộng, nếu không thể cảm nhận được năng lượng mênh m.ô.n.g của tinh hạch hệ không gian cấp 9 ở bên trong hộp, thì quả thật kiếp trước anh đã sống uổng phí rồi.
Nhưng mà thấy Cố Hựu Kỳ vui vẻ như vậy, anh cũng không vạch trần.
“Giờ chúng ta đi đâu?” Kiều Nghệ vừa mới hỏi xong, ống quần đã bị người nào đó kéo, không nhìn cũng biết đó là cây non mini, nó cũng thuận theo ý của cô, tiếp tục hỏi: [Là đi tới phố buôn bán hôm qua cô nói sao?]
“Đi đâu cũng được ạ, để xem mọi người nói thế nào.”
Hôm nay không chỉ có đám người Kiều Nghệ, mà Sở Thiên cũng ở đây. Cho nên ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người cô.
Kiều Nghệ bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy thì có hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh cây non mini ở phía dưới dùng sức nắm lấy ống quần, không cần nghĩ cũng biết cây non mini đang muốn làm gì.
Cô bất lực cúi đầu, nhẹ nhàng đá văng cây non mini đang bám vào bắp chân mình ra.
“Đừng có làm loạn nữa.”
Cây non mini: “…”
[Có phải hổ trắng nhỏ không còn thương cây nữa không? Cây cảm thấy tổn thương!]
“Bây giờ cưng còn chưa ăn được, vội cái gì chứ?”
Đúng rồi, căn cứ Thủ Đô có rất nhiều tai mắt, Kiều Nghệ nhiều lần ra lệnh và giảng giải cho cây non mini không được biến thành người, nếu muốn biến thành người thì phải chờ tới khi trở về nhà của họ, chỉ còn người thân thiết.
Về phần hổ mẹ, Kiều Nghệ không cần phải dặn dò quá nhiều.
Bởi vì hổ mẹ không thích biến thành hình người lắm, đồng thời cũng cảm thấy việc thay quần áo rất phiền toái, cho nên vẫn giữ nguyên hình dáng hổ trắng của mình.
Cây non mini vừa nghe xong, tất cả lá ở trên cây đều rũ xuống, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương.