Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 374
Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:03:24
Lượt xem: 127
Nhận ra điều này, Sở Thiên vội vàng chạy đi tìm Thẩm Chi Hủ.
"Vừa theo sau Đại Bạch là Tiểu Nghệ phải không?"
Thẩm Chi Hủ đang dọn dẹp không gian thì nghe được câu hỏi của Sở Thiên, anh ngẩng đầu liếc nhìn Sở Thiên, mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt Sở Thiên thì ý này là "Anh nói xem?"
"Thật sự là Tiểu Nghệ..." Sở Thiên l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc: "Sao đột nhiên Tiểu Nghệ lại biến hình?"
“Muốn đi chơi với Đại Bạch.” Sợ Sở Thiên nghe không hiểu, Thẩm Chi Hủ dừng một chút, bổ sung thêm: “Thân hổ tiện lợi hơn.”
Sở Thiên sửng sốt một chút: "Anh nói đúng..."
Thẩm Chi Hủ nghe xong lại cúi đầu, tựa như không muốn nói chuyện với Sở Thiên nữa, nhưng lại không ngờ Sở Thiên đột nhiên lẩm bẩm khiến sắc mặt anh tối sầm.
"Nói đến, khu vực Đông Bắc… hẳn là có hổ Đông Bắc phải không? Đám Tiểu Nghệ ra ngoài thường xuyên, liệu có thể thu hút một hoặc hai con hổ Đông Bắc quay lại không?"
Sở Thiên nói xong, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy sắc mặt tối đen của Thẩm Chi Hủ, gã giật mình không dám nói gì rồi cũng tùy tiện kiếm cớ rồi đi ra ngoài.
Thẩm Chi Hủ u ám nhìn bóng dáng rời đi của gã, cũng không biết anh đang nghĩ gì trong lòng.
Chạng vạng, rốt cuộc hai con hổ và một cái cây cũng đã trở về.
Thẩm Chi Hủ đợi ở cửa đã lâu nhìn thấy Kiều Nghệ rồi tiện đà nhìn về phía sau, không thấy cái gọi là hổ Đông Bắc gì đó đi theo bọn họ, rồi hài lòng gật gật đầu.
Kiều Nghệ rũ bớt những bông tuyết trên người, nhìn thấy Người đẹp ốm yếu đang suy nghĩ gì đó, cô cố y run chòm râu lao vào người anh.
Kiều Nghệ đã lâu không hóa thân hổ nên quên mất mình nặng bao nhiêu, mà Thẩm Chi Hủ cũng không có chuẩn bị.
Bịch một tiếng, Thẩm Chi Hủ đã bị con hổ trắng nặng hơn hai trăm cân đè xuống đất.
Kiều Nghệ: "..."
Thẩm Chi Hủ: “…”
Kiều Nghệ biết mình đã làm chuyện xấu, cảm thấy rất áy náy, nhân lúc Người đẹp ốm yếu chưa kịp phản ứng là đã nịnh nọt l.i.ế.m mặt anh.
Nhưng cô không để ý, cái lưỡi đầy đặn hơi thô ráp còn có gai của cô, chỉ mới l.i.ế.m chốc lát mà khuôn mặt tuấn tú của Người đẹp ốm yếu đã đỏ bừng.
Mà gương mặt đỏ hồng này ngoài ý muốn lại vô cùng tuấn tú.
Tê rần rồi, thật sự tê rần rồi!
Trong lúc Thẩm Chi Hủ bị đè xuống đất, đầu anh trống rỗng trong giây lát, sau đó gương mặt còn hơi đau nhói, khi còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra thì sức nặng trên người anh đã nhẹ đi.
Kiều Nghệ áy náy bò khỏi cơ thể Người đẹp ốm yếu, đôi tai hình bán nguyệt giật giật, thế nào cô cũng không dám nhìn người nào đó còn đang nằm trên đất.
Thẩm Chi Hủ xoa xoa giữa lông mày rồi đứng dậy, khóe mắt thoáng thấy con hổ trắng nào đó đang toát ra cảm giác tội lỗi. Anh hơi nhướng mày, nhớ lại cảm giác ấm áp, ướt át và hơi thô ráp vừa rồi trên má mình, bộ não thông minh của anh lập tức nhận ra chuyện gì đã xảy ra, đôi mắt đen của anh tối sầm lại.
"Ngao Ngao?"
Kiều Nghệ nghe thấy thanh âm này, trong lòng cảm thấy áy náy đến mức tai hơi giật giật.
"Ngao?"
Kiều Nghệ chớp đôi mắt xanh lam nhạt, ngây thơ mà nhìn lại ai đó, rồi tiếp tục đáp lại mấy tiếng mà không đợi ai đó trả lời.
"Ngao ngao…" Người đẹp ốm yếu, anh không sao chứ?
Kiều Nghệ liếc nhìn bóng lưng của Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ nhìn theo ánh mắt của cô, lập tức biết cô đang hỏi cái gì, lòng anh khẽ lay động.
“Hừm, có hơi đau.” Thẩm Chi Hủ sờ sờ lưng mình.
Thực ra, có cái áo khoác dày làm đệm, nên lúc ngã anh cũng không cảm giác được mấy.
Tuy nhiên, con hổ trắng nào đó lại để bụng, thực sự cho rằng mình đã sai nên nhanh chóng áy náy chạy tới.
"Ngao ngao…" Em xin lỗi, em không cố ý.
Kiều Nghệ vừa kêu to vừa dụi đầu vào n.g.ự.c Người đẹp ốm yếu.
Cô kiểm soát sức mạnh của mình để ngăn chặn chuyện vừa rồi xảy ra lần nữa.
“Anh không sao.” Thẩm Chi Hủ nhân lúc này nâng gương mặt to lớn đầy lông lá của con hổ trắng lên, nhìn Kiều Nghệ đã lớn hơn nhiều, lòng anh có hơi xúc động. Nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, cô vẫn còn là một con hổ con vừa cai sữa mà mới không bao lâu sau, cô đã lớn đến mức anh muốn bế cô cũng không bế nổi.
Có lẽ vì cảm xúc trên mặt anh quá rõ ràng nên Kiều Nghệ chớp chớp đôi mắt.
"Ngao ngao…" Người đẹp ốm yếu, anh sao vậy?
“Hả?” Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần, ánh mắt rơi vào trên mặt Kiều Nghệ, nhận ra vẻ bối rối trong mắt cô, anh nhẹ nhàng mỉm cười: “Không có gì.”
Nói xong, anh nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt to đầy lông của cô.
“Hôm nay ra ngoài có gặp chuyện gì vui không?” Thẩm Chi Hủ nhẹ giọng hỏi.
Kiều Nghệ vô thức muốn nghiêng đầu, phát hiện mặt mình đang bị giữ lại nên cô hơi khựng lại, đảo mắt nhìn cây non mini cách đó không xa.
Cây non mini hiểu ý, chủ động đáp lại Thẩm Chi Hủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-374.html.]
[Không thấy cái gì vui]
[Đều là zombie]
[Động vật biến dị đều đang đi tránh đông rồi]
Thẩm Chi Hủ nhìn cây non mini, sau đó quay lại nhìn mặt Kiều Nghệ: "Ngao Ngao, là thế à?”
Kiều Nghệ gật đầu.
Thẩm Chi Hủ thở phào nhẹ nhõm, ý thức được mình đang lo lắng điều gì lòng anh không khỏi có hơi bất lực.
Anh thật sự choáng váng, sao có thể vì lời nói của Sở Thiên mà lo lắng như vậy?
Hơn nữa, Ngao Ngao cũng không phải là động vật biến dị thuần túy, thói quen của cô gần giống con người, làm sao có thể thích những động vật biến dị khác?
Nghĩ tới đây, lòng Thẩm Chi Hủ nhẹ nhõm, vội liếc nhìn con hổ trắng lớn vừa không để ý ở bên đây, anh hơi cúi đầu đặt lên trán con hổ trắng.
"Ngao Ngao, có nhớ anh không?"
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, mang theo sự dịu dàng quyến luyến khó tả.
Đột nhiên, mặt Kiều Nghệ đỏ lên, đôi mắt xanh lam nhạt lóe lên tia xấu hổ.
Thẩm Chi Hủ lặng lẽ quan sát phản ứng của cô, đuôi lông mày của anh lộ ra vẻ dịu dàng.
Khi Kiều Nghệ còn chưa phản ứng, đột nhiên vang lên một giọng nói không thích hợp.
"Ừm... các người đang làm gì vậy?"
Kiều Nghệ giật mình, cụp tai lại.
Thẩm Chi Hủ cau mày, ngẩng đầu ôm con hổ trắng đang sợ hãi vào lòng, ngẩng đầu nhìn thấy Sở Thiên đang luống cuống tay chân đứng ở cửa, trong giọng nói anh có chút bất mãn.
"Sao anh lại tới đây?"
Sở Thiên: "..."
Anh nghĩ tôi muốn tới làm à?
Sở Thiên cố nén ý muốn trợn mắt, ánh mắt rơi vào hổ trắng trong n.g.ự.c Thẩm Chi Hủ, đáy mắt gã hiện lên một tia vui mừng.
Đây là nguyên hình của Ngao Ngao sao?
Cũng không khác Đại Bạch lắm, ngoại trừ cơ thể nhỏ hơn Đại Bạch chút và các sọc trên cơ thể nhạt hơn một chút.
“Tiểu Nghệ?” Sở Thiên thử kêu một tiếng.
Kiều Nghệ đã hoàn hồn sau cú sốc tinh thần, lại nhận ra mình đã bị Người đẹp ốm yếu mê hoặc nên không để ý đến động tĩnh bên ngoài, làm cô có chút xấu hổ.
Cố gắng thoát khỏi vòng tay của Người đẹp ốm yếu, hình dáng ban đầu của cô rơi vào mắt Sở Thiên.
Mắt Sở Thiên lập tức sáng lên.
Thẩm Chi Hủ có chút không vui, anh đưa tay đặt lên đầu Kiều Nghệ, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ngao ngao…" Sao thế?
Nhìn thấy Kiều Nghệ đáp lại mình, Sở Thiên mỉm cười, rồi nhìn động tác của Thẩm Chi Hủ, trong lòng gã lại có suy nghĩ.
"Tiểu Nghệ, anh có thể chạm vào em được không?"
Kiều Nghệ sửng sốt.
Thẩm Chi Hủ phản ứng rất nhanh, thân người đứng trước mặt cô.
"Sở Thiên, anh lại có chuyện gì?"
Sở Thiên nhìn thấy vẻ chiếm hữu toàn phần của Thẩm Chi Hủ, biết là yêu cầu của mình có thể sẽ không được đồng ý nên lòng gã có chút tiếc nuối mà thở dài một tiếng.
Thôi vậy, không sờ được thì nhìn một cái cũng được.
Ai bảo giá trị vũ lực của bạn trai Tiểu Nghệ không những mạnh như vậy mà tính tình lại còn không tốt nữa.
Sở Thiên nghiêm mặt lại: “À, tôi vừa mới nhận được điện thoại của Cố Hựu Kỳ, sáng mai họ sẽ đến thành phố Mông, lúc đó tôi sẽ cho người tới đón họ."
"Anh ta tới muộn hơn lời anh ta nói mấy ngày."
“Ừm, bọn họ gặp phải chim zombie trên không trung nên bị chậm chút.”
"Chim zombie? Không phải ai cũng gặp ‘may’ vậy đâu."
Sở Thiên cũng cảm thấy như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Nhân tiện, ngày mai tôi phải ra ngoài một chuyến."
"Lại ra ngoài?" Sở Thiên cảm thấy có chút đau đầu, sao Thẩm Chi Hủ lại không thể ở yên mấy ngày vậy? Ngày mai Cố Hựu Kỳ sẽ tới đây, anh ta còn muốn ra ngoài làm gì nữa?
"Thăm dò đường cho các người, tiện đặt thêm mấy điểm neo không gian."