Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:25:23
Lượt xem: 288
Nghĩ đến chuyện hổ trắng nhỏ phải vất vả kéo một con zombie heo rừng nặng mấy trăm cân Thẩm Chi Hủ muốn cười cũng cười không nổi, cuối cùng chỉ có thể khẽ thở dài.
Lần trước Thẩm Chi Hủ chỉ đi tới cửa hang động, bây giờ anh đã có thể rời khỏi hang động, đắm mình dưới ánh mặt trời.
Lúc Kiều Nghệ trở về thì nhìn đến cảnh tượng này.
Người đẹp ốm yếu đang đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt đẹp trai của anh dường như phát ra ánh sáng, giống như một vị thần thánh bất khả xâm phạm.
Hình ảnh kia thật sự quá hoàn mỹ, cô không dám lên tiếng quấy nhiễu, chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn.
Có vẻ như ánh mắt của Kiều Nghệ quá mức mãnh liệt, Thẩm Chi Hủ đang phơi nắng nhanh chóng cảm nhận được rồi nghiêng đầu nhìn lại. Đập vào mắt anh là hình ảnh con hổ trắng nhỏ đang ngơ ngác, đôi mắt đen sâu của anh vô thức cong lên, anh đưa tay vẫy vẫy hổ trắng nhỏ.
“Đến đây.”
Dưới góc nhìn của Kiều Nghệ, cô có thể nhìn thấy ánh sáng vàng nhạt lơ lửng trong đôi mắt đen hơi cong của Người đẹp ốm yếu. Thật là xinh đẹp!
Sau khi anh lên tiếng, cơ thể cô đã không tự chủ được mà chân nhanh hơn, chạy “lạch bạch lạch bạch” về phía Người đẹp ốm yếu.
Chờ đến khi Kiều Nghiệp phản ứng lại thì Người đẹp ốm yếu đã ngồi xổm xuống xoa xoa cái trán của cô.
“Buổi sáng em đi đâu đấy?” Người đẹp ốm yếu thản nhiên hỏi.
“Ngao ngao…” Tôi đi kiếm đồ ăn sáng! Sao anh lại đi ra ngoài? Cơ thể anh đã tốt rồi à?
Kiều Nghệ lại “ngao ngao” hai tiếng trả lời Người đẹp ốm yếu, thấy Thẩm Chi Hủ đang ngồi xổm xuống, nên cô mạnh dạn nâng người lên, hai chân trước chống lên đầu gối anh.
“Ngao ngao…” Anh mau cúi xuống để tôi kiểm tra cái trán của anh nào.
Thẩm Chi Hủ nghe không hiểu, đôi mắt đen nhẹ nhàng chớp chớp, đến lúc nhìn thấy dáng vẻ hổ trắng nhỏ muốn dùng móng vuốt sờ cái trán của mình, lúc này anh mới bừng tỉnh hiểu ra.
Chẳng lẽ hổ con muốn kiểm tra thân nhiệt của anh?
Thẩm Chi Hủ rất ngạc nhiên nhưng cũng thuận theo lòng mình mà cúi đầu tới.
Quả nhiên, móng vuốt của hổ trắng nhỏ dán vào trán Thẩm Chi Hủ, đệm thịt màu hồng mềm mại đến mức Thẩm Chi Húc không hiểu sao cảm thấy tay hơi ngứa ngáy.
“Ngao ngao…” Hình như anh đã không còn sốt nữa?
Kiều Nghệ xác nhận xong thì sau đó thu hồi móng vuốt về.
Đáy mắt Thẩm Chi Hủ chứa ý cười cứ thế quan sát hổ trắng nhỏ làm ra dáng vẻ kiểm tra thân nhiệt cơ thể cho anh,
“Hổ trắng nhỏ còn biết đo nhiệt độ cơ thể cho anh à? Giỏi quá ta!”
Thẩm Chi Hủ đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại trên lưng Kiều Nghệ rồi khen ngợi khích lệ hổ trắng nhỏ này.
Kiều Nghệ thoải mái đến mức chòm râu run lên, cô thầm nghĩ trong đầu, cô biết nhiều thứ lắm nhé, những gì Người đẹp ốm yếu nhìn thấy chỉ là một góc bề mặt của tảng băng trôi mà thôi!
Đôi mắt Kiều Nghệ khẽ híp lại, Người đẹp ốm yếu không nhìn thấy sự đắc ý kiêu ngạo trong mắt hổ trắng nhỏ, nhưng anh có thể nhìn thấy sự đáng yêu lẫn ngốc nghếch từ gương mặt đầy lông của cô, ý cười trong mắt anh càng ngày càng đậm.
Bé hổ này nghe hiểu ý mình sao? Thật thông minh.
Thẩm Chi Hủ vuốt ve bộ lông hổ trắng nhỏ thêm mấy lần nữa, cuối cùng hỏi: “Em biết nơi nào có nước không?”
Kiều Nghệ mở mắt ra nhìn Người đẹp ốm yếu, như đang muốn hỏi anh muốn làm gì.
“Anh muốn tắm rửa.”
Thẩm Chi Hủ ở trong hang động đã lâu rồi, anh lại có tính thích sạch sẽ bẩm sinh, bắt anh nhẫn nhịn đến bây giờ xem như cũng không dễ dàng gì.
Kiều Nghệ hiểu ý, cô đứng dậy, cái đuôi lắc qua lắc lại, chuẩn bị dẫn Thẩm Chi Hủ đi đến dòng suối nhỏ gần đây nhưng khi đi mới vài bước thì cô dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-37.html.]
“Ngao ngao…” Anh có thể đi được không?
Người đẹp ốm yếu bị bệnh rất nặng, nếu đi được nữa đường mà anh lăn ra ngất xỉu, vậy không phải bắt cô mệt c.h.ế.t mệt sống kéo người về à?
Nghĩ đến một ngày hàm răng sữa nhỏ của cô lung lay không còn tốt nữa, Kiều Nghệ lạnh hết cả sống lưng, cô cảnh giác nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Tuy rằng Thẩm Chi Hủ không hiểu ý của hổ trắng nhỏ, nhưng nhìn biểu cảm trên của cô có thể đoán được vài phần.
Có lẽ hổ con này lo lắng cơ thể anh còn yếu không đi đường được?
Thẩm Chi Hủ cảm thấy tâm trạng hôm nay của anh khá tốt, có lẽ sẽ chống đỡ được lâu.
“Xa lắm sao?”
Hổ trắng nhỏ gật gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Ngao ngao…” Nói xa thì cũng không xa mà nói gần thì cũng không gần.
Thẩm Chi Hủ hơi nhướng mày nói: “Không sao hết, em cứ dẫn tôi đi, tôi sẽ không gây phiền phức cho em đâu.”
Kiều Nghệ nghe vậy thì suy tư vài giây rồi đi về phía dòng suối nhỏ.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy cất bước đi theo phía sau hổ trắng nhỏ.
Hổ trắng nhỏ chậm chạp đi từng bước, có lẽ là đang suy nghĩ cho cơ thể Người đẹp ốm yếu, hành vi chăm sóc này khiến Thẩm Chi Hủ cảm thấy buồn cười, tận sâu trong đáy lòng vốn đã mục nát của anh cảm thấy mềm mại.
Khoảng hai mươi phút sau, Thẩm Chi Thủ nghe thấy âm thanh nước chảy róc rách. Không lâu sau, anh và hổ trắng nhỏ đã nhìn thấy một dòng suối nhỏ trong vắt đến mức có thể nhìn thấy đáy.
“Ngao ngao …” Đến rồi, đến nơi rồi!
Hổ trắng nhỏ ngao ngao vài tiếng rồi vui vẻ nhảy vào dòng suối nhỏ.
Thẩm Chi Hủ giật mình, theo bản năng muốn ngăn hổ trắng nhỏ lại, nhưng nhìn thấy tư thế thuần thục của cô, anh dần dần thả lỏng người.
Thẩm Chi Hủ chậm chạp đi qua đó, dừng lại ở thượng nguồn con suối cách hổ trắng nhỏ không xa, anh ngồi xổm xuống rồi vốc nước lên nhẹ nhàng rửa sạch khuôn mặt.
Kiều Nghệ ngâm mình vào trong nước, lười biếng liếc nhìn động tác của Thẩm Chi Hủ, đến khi anh rửa mặt xong thì đứng lên, dường như muốn cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra, cô kinh ngạc hoảng hốt nhảy ra khỏi nước, không để ý đến việc bản thân đang ướt sũng mà duỗi hai chân trước đặt lên cẳng chân anh.
“Ngao ngao…” Anh làm gì đó? Muốn làm gì? Thân thể anh còn chưa khỏe mà muốn đi tắm rồi sao? Anh không ngại thân thể của mình quá kém, mà còn muốn kém hơn nữa à?
Nhớ đến bộ dạng ốm đau bệnh tật thời gian trước của Người đẹp ốm yếu, trong mắt Kiều Nghệ không nhịn được mà bùng lên ngọn lửa tức giận, đôi mắt tròn xoe màu xanh nhạt vì vậy mà càng sáng lấp lánh hơn.
Thẩm Chi Hủ dừng động tác đang làm lại, anh không ngờ là phản ứng của hổ trắng nhỏ lại lớn như vậy, suy nghĩ một hồi thì anh mới hiểu ra, cũng không còn cố chấp đến việc tắm rửa cơ thể nữa, nếu không sẽ khiến hổ trắng nhỏ tức giận.
“Xin lỗi, là tôi không tốt, chờ khi nào tôi hết bệnh rồi lại đến tắm sau.” Thẩm Chi Hủ rất hiếm khi chủ động nhận lỗi với ai, nhưng đối với hổ trắng nhỏ này anh lại xin lỗi một cách tự nhiên mà không cảm thấy chán ghét gì.
Kiều Nghệ lén lút đánh giá biểu cảm của Người đẹp ốm yếu, trông vẻ mặt hối lỗi của anh không giống giả vờ, lúc này cô mới thoải mái yên tâm, nhẹ nhàng hà ra một hơi dài, lao về trong nước một lần nữa.
Thẩm Chi Hủ có hơi tiếc nuối khi nhìn dòng suối nhỏ trong veo, anh ngồi xếp bằng bên bờ suối, tầm mắt dừng trên người hổ trắng nhỏ, nhưng thật ra anh đang cảm nhận sự dung hợp của dị năng vào cơ thể.
Kiều Nghệ ngâm mình trong nước không lâu thì đứng dậy lên bờ, cô đứng cách Người đẹp ốm yếu rất xa rồi lắc lắc cơ thể để rũ sạch nước trên người, sau đó quay đầu nhìn thấy Người đẹp ốm yếu đã đứng dậy.
“Ngao ngao…” Đến lúc trở về rồi.
Kiều Nghệ dẫn đầu nện bước đi trước.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy cũng chậm chạp đi theo sau.
Quay trở về hang động, Thẩm Chi Hủ ăn một ít bánh quy, nhìn hổ trắng nhỏ lười biếng ngáp ở bên cạnh, anh cầm lấy một khối bánh quy muốn đút cho cô.
Kiều Nghệ theo bản năng mà ngậm trong miệng, sau khi cắn bánh quy xong cô mới nhận ra bản thân đang làm gì, cô vội vàng lắc đầu khi thấy Người đẹp ốm yếu còn muốn đút bánh quy bánh quy nữa.